TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 473: Lý Diệu Chân vào kinh thành (2)

Ánh mặt trời sau buổi trưa hơi nóng bức, Hứa Thất An mang theo đồng la cấp dưới tuần phố. Đoạn thời gian trước, Ngụy Uyên tiếp thu đề nghị của hắn, cũng ở trên cơ sở của hắn, tổ chức một đội ngũ lâm thời, đội ngũ do nhân sĩ giang hồ tạo thành.

Để bọn họ phụ trách bảo vệ trị an kinh thành, triều đình sẽ cho đãi ngộ cùng thù lao tương đối hậu đãi.

Chính sách này kỳ diệu ở chỗ từ trên căn bản giải quyết cảnh tượng trị an hỗn loạn, vì sao sự kiện trộm cắp, cướp bóc nhìn mãi quen mắt?

Bởi vì đại bộ phận nhân sĩ giang hồ đều là lưu manh, không có nghề nghiệp cố định, kinh thành giá cả lại đắt, không ăn trộm không cướp, sinh tồn như thế nào.

Cho bọn họ một nghề nghiệp kiếm tiền, để bọn họ bảo vệ trị an, lấy mâu của người, đánh thuẫn của người. Đương nhiên, mỗi một đội trị an do nhân sĩ giang hồ tổ chức, đều sẽ có nhân mã triều đình giám thị, cũng phải phòng bị bọn họ hành pháp mà lại phạm pháp.

Trải qua vài ngày đầu tiên nghiêm trị, nhân sĩ giang hồ ùa vào trong thành an phận hơn không ít.

Cho nên, Hứa Thất An tính đi câu lan nghe khúc.

“Ăn no ấm cật, nhưng chuyện này một khi thỏa mãn, nhân loại sẽ muốn theo đuổi hưởng thụ cấp bậc cao hơn, đó là hưởng thụ về tinh thần. Thế giới này không có máy tính, không chơi game được, không xem phim được, chỉ có đi câu lan xem diễn nghe khúc, để duy trì sinh hoạt thể diện...”

Hứa Thất An dẫn các đồng la vào câu lan, gọi một nhã gian, uống trà, ăn dưa và trái cây, xem hí khúc trong sảnh.

Đột nhiên, cảm giác tim đập nhanh quen thuộc truyền đến.

Hứa Thất An xoay người đi, ngăn trở tầm mắt các đồng la, lấy ra mảnh vỡ Địa Thư nhìn, cả kinh biến sắc.

【 Số hai: Hứa Thất An còn chưa chết? ! 】

【 Số hai: vì sao không có ai nói cho ta biết Hứa Thất An còn chưa chết, vì sao các ngươi không nói cho ta biết Hứa Thất An chưa chết! ! ! 】

Sau hai dòng truyền thư, liền không còn động tĩnh.

【 Số bốn: ừm? Lý Diệu Chân không biết Hứa Thất An còn sống sao? 】

Sở Nguyên Chẩn truyền thư biểu đạt nghi hoặc.

【 Số một: Sau vụ án Vân Châu, cô ấy luôn bôn ba khắp nơi, không biết Hứa Thất An chết mà sống lại cũng là bình thường. Nhưng, theo tin tức đấu pháp truyền đến, cô ấy biết việc này là sớm hay muộn. A, cô ấy và Hứa Thất An ở Vân Châu kết tình nghĩa thâm hậu, kích động như thế, không kỳ quái. 】

Ta sao cảm giác số Số một đang vui sướng khi người gặp họa? Lòng Hứa Thất An trầm xuống.

【 Số sáu: Số hai sao lại không nói chuyện nữa. 】

Hằng Viễn cũng tham dự thảo luận.

Hứa Thất An nghĩ nghĩ, châm chước truyền ra: 【 Số ba: Số hai, ta có mấy lời muốn nói với ngươi... 】

Dòng truyền thư này còn chưa phát ra, đám người diễn đàn nói chuyện phiếm Địa Thư liền thấy Kim Liên đạo trưởng truyền thư: 【 Lý Diệu Chân đã đến kinh thành. 】

Sau đó, mọi người không còn nhận được truyền thư.

Bên đường, Lý Diệu Chân cả người phát run nắm mảnh vỡ Địa Thư, ngón tay run run đưa vào truyền thư: 【 Hứa Thất An, ngươi tên khốn này! Ngươi còn muốn gạt chúng ta tới khi nào. 】

Truyền thư ra ngoài, hồi lâu không có đáp lại.

Lý Diệu Chân càng tức run lên, truyền thư nói: 【 Chẳng lẽ, các ngươi đều biết hắn là Số ba? Liên hợp lại gạt ta? 】

Chỉ có như vậy mới có thể giải thích mọi người vì sao không đề cập tới tin tức Hứa Thất An chưa chết, cũng có thể giải thích vì sao mọi người giờ phút này im lặng.

【 Số chín: Diệu Chân, bọn họ không biết thân phận Hứa Thất An. Về phần hắn vì sao sống lại, kể ra thì dài, ta cho ngươi một địa chỉ, ngươi tới nơi này tìm ta. 】

Lúc này, Lý Diệu Chân thu được Kim Liên đạo trưởng truyền thư.

Lý Diệu Chân nhìn chằm chằm truyền thư của Kim Liên đạo trưởng, tâm tình phức tạp, không phân biệt rõ mình là giận hay là mừng, hoặc là cảm thấy xấu hổ?

“Chủ nhân, tiểu tử đó thật sự chưa chết?”

Truyền thư chấm dứt, Tô Tô sốt ruột không chịu được truy hỏi. Dung nhan tuyệt đẹp của nàng lộ ra khẩn trương cùng mừng thầm, tựa như nam nhân kia chết sống, đối với nàng mà nói phi thường quan trọng.

Lý Diệu Chân đè nén cơn tức “Ừm” một tiếng.

Nhớ tới mình khoảng thời gian này thường xuyên cùng “mị” bên người cảm khái trời ganh ghét anh tài, Hứa Thất An chết đáng tiếc, nàng liền có loại cảm giác xấu hổ che mặt tìm kẽ đất chui vào.

Tô Tô cũng có cảm thụ tâm lý như vậy, cho nên, chủ tớ liếc nhau, ăn ý dời ánh mắt đi.

...

【 Số chín: Lý Diệu Chân đã vào thành, ngươi muốn gặp nàng một lần hay không? Ta tuy che chắn nàng, không để nàng nói quá nhiều, nhưng nên đến vẫn phải đến. 】

Trong câu lan, Hứa Thất An thu được Kim Liên đạo trưởng truyền thư.

Đạo trưởng, làm khá lắm! Hứa Thất An đuôi lông mày nhếch lên, mặt lộ vẻ vui mừng, truyền thư đáp lại: 【 ta có thể gặp nàng. 】

【 Số chín: đến chỗ ở của ta đi. 】

Hứa Thất An thu lại mảnh vỡ Địa Thư, ném mấy viên bạc vụn, nói: “Bổn quan còn có việc phải xử lý, các ngươi uống rượu xong, tiếp tục tuần phố.”

“Vâng, đầu nhi.”

...

Ngoại thành, cửa tiểu viện nào đó trồng cây liễu.

Lý Diệu Chân mặc đạo y nhẹ nhàng gõ vang cửa sân, mấy hơi thở sau, cửa sân tự động mở, truyền đến thanh âm ôn hòa của Kim Liên đạo trưởng: “Mời vào.”

Lý Diệu Chân mang theo quỷ phó Tô Tô đi vào, xuyên qua tiểu viện, vượt qua bậc cửa, ở trong phòng gặp được Kim Liên đạo trưởng khoanh chân mà ngồi.

Tóc lão hoa râm, rủ xuống từng lọn tóc, hình tượng lôi thôi tùy tính trước sau như một.

“Tốt lắm, không hổ là một trong những đệ tử có thiên phú nhất Thiên tông, ngươi đã bước vào Nguyên Anh cảnh.” Kim Liên đạo trưởng tán dương.

Đạo môn tứ phẩm, Nguyên Anh!

“Sở Nguyên Chẩn kiếm pháp cao thâm, không bước vào tứ phẩm, ta chỉ sợ rất khó chiến thắng hắn.” Lý Diệu Chân nói.

“Ta nhớ sư huynh ngươi đã sớm là tứ phẩm Nguyên Anh, hắn vẫn chưa có tung tích sao?” Kim Liên đạo trưởng hỏi.

“Ai biết được, có lẽ chết bởi nữ nhân nào đó trả thù, có lẽ bị lão thân mật nào nhốt lại, coi làm của riêng. Chuyện của hắn ta lười quản.” Lý Diệu Chân giọng điệu không sao cả.

Kim Liên đạo trưởng trầm ngâm nói: “Nói thật, ta cũng không hy vọng ngươi tử đấu cùng Sở Nguyên Chẩn, thậm chí không muốn nhìn thấy hai ngươi giao thủ.”

Lý Diệu Chân thản nhiên nói: “Đây là số mệnh của đạo môn, Thiên Nhân hai tông đấu vô số năm, vẫn chưa phân thắng bại. Mà nay chưởng giáo bước vào nhất phẩm, rốt cuộc có thể làm một cái chấm dứt cho trận chiến đạo thống này.”

Kim Liên đạo trưởng cười cười, chưa tiếp tục đề tài này.

Lý Diệu Chân hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện Hứa Thất An là thế nào.”

“Hắn chưa chết, ngày đó dùng Thoát Thai Hoàn của Ty Thiên Giám, giả chết mà thôi...” Kim Liên đạo trưởng giải thích đơn giản nguyên do trong đó.

“Vì sao phải giấu diếm chúng ta mãi.” Tô Tô tức giận nói.

“Vấn đề này, các ngươi tự hỏi hắn.” Kim Liên đạo trưởng cười nhìn về phía sân.

Tiếng vó ngựa “cọc cọc cọc” truyền đến, Hứa Thất An cưỡi ngựa, dừng ở ngoài sân.

Hắn mang con ngựa cái nhỏ buộc lại, tiến vào sân, đi vào phòng, hướng Lý Diệu Chân lộ ra một nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép:

“Đã lâu không gặp, Lý tướng quân sao thay đổi cách ăn mặc rồi?”

Sau đó liếc nữ thần người giấy của Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu, trêu chọc: “Tô Tô cô nương, ngươi quyết định xong rồi sao, muốn làm tiểu thiếp của ta hay không?”

“Hừ!”

Tô Tô trừng mắt nhìn hắn một cái, quay mặt qua chỗ khác, một bộ dáng rất chán ghét.

“Ta là đệ tử Thiên tông, thiên nhân chi tranh, tất nhiên là ăn mặc như vậy.”

Lý Diệu Chân mặt không biểu cảm nói xong, hừ nói: “Ta muốn mang chuyện ngươi là Số ba, công bố cho toàn bộ người nắm giữ mảnh vỡ Địa Thư.”