“Sáng nay giờ Mão, Hứa Thất An cưỡng ép can thiệp Thiên Nhân chi tranh, một mình ước chiến hai vị đệ tử kiệt xuất của đạo môn, ước định với bọn họ, muốn Thiên Nhân chi tranh, đánh bại kim thân của hắn trước...” Nam Cung Thiến Nhu biết Dương Nghiên không thích nói chuyện thao thao bất tuyệt, tiếp nhận hắn mang quá trình chiến đấu nói cho Ngụy Uyên.
“Tuy là dùng pháp thuật Nho gia mới thắng Sở Nguyên Chẩn cùng Lý Diệu Chân, nhưng không thể phủ nhận, kim thân của Hứa Ninh Yến đã cường đại đến mức không thua thân thể tứ phẩm võ giả.” Khương Luật Trung cảm khái nói.
Vài tên Kim la khác đồng bộ cảm khái, trước hôm nay, bọn họ nghị luận Hứa Thất An, còn mang theo tâm lý nhìn xuống. Nhưng sau hôm nay, Hứa Thất An ở trong lòng bọn họ, địa vị từ vãn bối có tiềm lực, tấn thăng thành nhân vật so với bọn họ kém một chút, nhưng sớm hay muộn sẽ đuổi kịp.
Ngụy Uyên thật lâu không thể bình tĩnh, sau đó nhớ tới mình vừa rồi phân tích một phen, giải thích: “Ồ, đây là điều ta không ngờ tới.”
Vài vị Kim la cười thầm, nhưng bọn họ từng được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không dễ dàng cười.
Ngụy Uyên nhìn quét mọi người, nói: “Các ngươi lui xuống trước đi, bổn tọa đọc sách, cần yên tĩnh.”
Cùng lúc các Kim la xoay người, Ngụy Uyên nâng bút, xoát xoát xoát viết vài tờ viết tay, sau đó triệu lại viên đến, nói: “Đưa đi cho mấy vị Kim la.”
...
“Hắc hắc, khó được nhìn thấy Ngụy Công mắc lỗi, trong lòng không hiểu sao cảm thấy thoải mái.” Đạp cầu thang, Khương Luật Trung cười ha hả nói.
“Đều trách Dương Nghiên, đánh rắm cũng không nhịn được, bị Ngụy Công phát hiện.” Trương Khai Thái chỉ trích Dương Nghiên.
Nam Cung Thiến Nhu cũng lộ ra một chút nụ cười.
Hắn cũng cảm thấy ngẫu nhiên để nghĩa phụ mắc lỗi, là chuyện làm người ta thể xác và tinh thần sung sướng.
“Ha ha ha.” Các Kim la đồng thời cười ra tiếng.
“Nhàm chán.” Dương Nghiên thản nhiên đánh giá.
Khương Luật Trung Dương Nghiên đám Kim la vừa xuống lầu, phía sau truyền đến lại viên hò hét: “Các vị Kim la chờ, Ngụy Công có giấy nhắn cho các ngươi.”
Đám Kim la mờ mịt tiếp nhận, mở giấy nhắn ra đọc, ai cũng ngây ra như phỗng, sững sờ ở tại chỗ.
“Ta, ta gác đêm tăng thêm một tháng, lý do là nửa đêm thường xuyên tự tiện rời khỏi nha môn... Nào có thường xuyên, ta chỉ chuồn êm đi Giáo Phường Ty mà thôi, chỉ có một lần.” Khương Luật Trung trợn mắt há hốc mồm.
“Ta phạt ba tháng lương, bởi vì giày vò chết một tội phạm tử hình.” Nam Cung Thiến Nhu khóe miệng run rẩy.
“Ta bị phạt hai tháng lương, lý do là, Sở Nguyên Chẩn năm đó thua ta, bây giờ có được chiến lực không thua ta. Ngụy Công cho rằng ta tu hành buông lỏng... Nhưng ta đã là tứ phẩm đỉnh phong, không có cơ duyên, không có khả năng tấn thăng tam phẩm.”
“Ta bị phạt một tháng lương, ngươi thế này tính cái gì, lý do của ta là ra ngoài bước chân trái trước, Ngụy Công cảm thấy ta không tôn kính đối với y...”
Sau đó, các Kim la đồng thời nhìn về phía Dương Nghiên, trong tay hắn rỗng tuếch, không có tờ giấy.
“Thú vị!” Dương Nghiên thản nhiên đánh giá. =))
“...” Đám Kim la.
Phòng trà.
“Kim Cương Thần Công có thể so với thân thể tứ phẩm, Kim Cương Thần Công có thể so với thân thể tứ phẩm...” Ngụy Uyên đầu ngón tay gõ mặt bàn, lẩm bẩm.
Hứa Thất An ơi Hứa Thất An.
Ngụy Uyên than nhẹ một tiếng, đứng dậy, khoanh tay đi ra khỏi phòng trà, nói: “Chuẩn bị xe, bổn tọa muốn đi Ty Thiên Giám một chuyến.”
...
Hứa phủ.
Hứa Thất An khi tỉnh lại, đã qua bữa trưa, hắn mở mắt ra, sau đó bị đau đớn mãnh liệt ập đến lấp đầy đại não, nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Tô Tô ngồi ở bên giường, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Hứa Thất An gật gật đầu, ôm trán ngồi dậy, rên rỉ: “Ta ngủ không bao lâu chứ... A, đầu đau muốn nứt ra rồi, nhưng, pháp thuật Nho gia di chứng cũng tàm tạm.”
Nghe vậy, Tô Tô bật cười một tiếng: “Ngươi có biết mình lại từng chết một lần hay không?”
Ta từng chết một lần sao, vì sao chuyện ta lại từng chết một lần, bản thân lại không biết... Hứa Thất An ánh mắt mờ mịt nhìn nữ quỷ.
“Chuẩn xác mà nói, là hồn phách ly thể. Trong bảy ngày nếu không thể về thân, ngươi liền thật sự chết rồi.” Tô Tô nhăn mũi, nói:
“Là chủ nhân nhà ta tìm về hồn phách của ngươi, lấy ơn báo oán, vĩ đại bao nhiêu, ngươi lại nhìn xem ngươi, nàng coi ngươi là bạn, ngươi lại đâm nàng sau lưng, phi, hạ lưu.”
Đầu ngón tay Hứa Thất An dùng sức hướng trên người Tô Tô chọc một phát, chỉ nghe “Phốc” một tiếng, tầng giấy này liền bị đâm thủng.
Tô Tô cả kinh biến sắc, ôm ngực, nức nở chạy ra ngoài, kêu lên: “Chủ nhân, Hứa Ninh Yến đâm thủng ngực của ta rồi, mau bù lại giúp ta.”
Vài phút sau, Hứa Linh Âm chạy vào, đến bên giường, cầm chân gà trong tay đã từng cắn một phát, đưa cho Hứa Thất An, nói: “Đại oa, ăn chân gà.”
“Muội lấy đâu ra chân gà?” Hứa Thất An có chút ghét bỏ, “Bên trên cũng dính nước miếng của muội rồi.”
“Muội giữ từ giữa trưa.”
Tiểu Đậu Đinh nhảy nhót, lớn tiếng nói: “Ăn xong chân gà đại ca sẽ khỏe lên, sư phụ nói cho muội biết.”
Nói xong, nó dựng lên hàng lông mày nhỏ, giải thích: “Nhưng muội quá thèm ăn rồi, liền lặng lẽ cắn một miếng, đại ca coi như không biết, được không?”
Thấy Hứa Thất An không nói lời nào, nàng lại lớn tiếng nói: “Được không?”
Hứa Thất An lúc này mới tiếp nhận, há mồm bắt đầu gặm. Tiểu Đậu Đinh đứng ở bên giường, nhìn trông mong, nuốt nước bọt.
Khi Lý Diệu Chân mang theo nữ quỷ cùng tiến vào, thấy hai huynh muội ngồi ở bên giường, ngươi một miếng ta một miếng gặm chân gà, nàng ngẩn người, vẻ mặt lạnh lùng hơi tốt lên.
Nàng rốt cuộc thay đạo bào, mặc một cái váy dài thân màu hồng nhạt, dải lụa cùng màu thắt vòng eo nhỏ, cổ tay áo hoa văn đám mây phức tạp, vốn nên là trang phục nữ tử nhà lành cực đẹp.
Nhưng khí chất quá mức sắc bén phá hủy hình tượng của nàng.
Hứa Thất An cho rằng, nàng thích hợp mặc giáp nhẹ, hoặc là quần áo rằn ri, các loại đồng phục cảnh phục vân vân. Như thế, mới có thể nổi bật ra khí chất sắc bén giỏi giang của nàng.
Thiên tông Thánh nữ ngồi ở bên bàn tròn, mặt âm trầm, lạnh như băng nói: “Ta cần lý do.”
Cần lý do sao, cần sao cần sao... Trong đầu Hứa Thất An hiện lên lời thoại của Châu Tinh Trì, nhưng không dám nói ra, sợ bị Lý Diệu Chân đánh chết.
“Kim Liên đạo trưởng cầu ta hỗ trợ, trả thù lao là Thanh Đan. Ta không có lý do từ chối.” Hứa Thất An nói.
“Ngươi biết Thiên Nhân chi tranh không thể ngăn cản, vì sao còn phải dính vào vũng nước đục? Thanh Đan so với mạng còn quan trọng hơn?” Lý Diệu Chân cả giận nói.
Ngươi không hiểu, trên người ta có quá nhiều bí mật, thực lực là sự tự tin của ta... Hứa Thất An cười nói: “Thiên tông nếu bảo ngươi giết ta, ngươi sẽ giết không?”
“Ta sẽ không.”
Lý Diệu Chân không vẽ vời cái gì lệnh sư phụ khó cãi, nhưng rất nghiêm túc nói cho Hứa Thất An: “Nếu ta trước sau không thắng được ngươi, trưởng bối tông môn sẽ ra tay. Tin tưởng ta, bọn họ sẽ không chủ động giết người, nhưng khi giết người, không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào cả.
“Đừng nói là giết ngươi, nếu cần thiết, diệt cả thành bọn họ cũng sẽ không nhíu mày. Đương nhiên, bọn họ khinh thường làm loại chuyện này.”
Mẹ ơi, cảm giác Thiên tông so với tà giáo còn đáng sợ hơn, tà giáo ít nhất biết mình đang làm chuyện xấu, hoặc là có lý do làm chuyện xấu. Thiên tông là thật sự không có cảm tình... Hứa Thất An trầm ngâm nói:
“Ngươi tương lai, cũng sẽ biến thành như vậy sao?”
Lý Diệu Chân sửng sốt, nàng từ trong đôi mắt mỏi mệt kia thấy được sự quan tâm, quan tâm không mang theo thành phần khác.
Im lặng nhìn nhau vài giây, nàng gật đầu: “Sẽ.”
Hứa Thất An cười khổ nói: “Đó thật sự là chuyện làm người ta bi thương.”
Sau đó là im lặng dài đến một khắc đồng hồ, hai người đều chưa mở miệng nói chuyện, Hứa Linh Âm nằm ở trong lòng đại ca, hết sức chuyên chú mút xương chân gà.
“Tông môn bên kia, ta sẽ giúp ngươi khống chế. Thực đến bất đắc dĩ, ngươi kịp thời nhận thua là được. Người Thiên tông chúng ta chưa bao giờ ghi thù.”
Là vì không đáng nhớ sao... Hứa Thất An gật đầu: “Được.”
Đợi Lý Diệu Chân đi rồi, Hứa Thất An xoa xoa cái đầu quả dưa của Hứa Linh Âm, nhẹ nhàng nói: “Giúp đại ca mang Lệ Na gọi đến, ta có lời hỏi cô ấy.”
“Vâng.”
Hứa Linh Âm cong cái mông nhỏ, từ bên giường nhảy xuống, nắm xương gà, lắc lắc thân thể hơi béo chạy đi.
Không bao lâu, cô nàng Nam Cương da ngăm bước chân nhẹ nhàng tiến vào, hoạt bát tươi tắn, mắt luôn cong cong, chưa nói đã cười trước.
“Tìm ta có chuyện gì?” Khẩu âm Nam Cương đặc sệt.
“Lệ Na, ngươi ở nhà ta nhiều ngày rồi, có chỗ nào không hài lòng?” Hứa Thất An tươi cười hòa ái hỏi.
Lệ Na nghiêng đầu, nghĩ nghĩ nói: “Không có.”
Nơi này đồ ăn ngon hơn Nam Cương, thức ăn chay cũng có thể nấu ngon như vậy, đường rộng như vậy, phòng lớn như vậy, giường cũng rất thoải mái... Nói thật, Lệ Na cũng không muốn về Nam Cương nữa.
Chỉ cần người nhà này không đuổi nàng đi, nàng có thể ở đến thiên hoang địa lão.
“Ngươi hài lòng là tốt, người Đại Phụng chúng ta rất hiếu khách.” Hứa Thất An nói, tạm dừng vài giây, hắn nhìn mặt Lệ Na, nói:
“Có vấn đề luôn muốn hỏi ngươi, ngươi làm sao biết người nhặt được bạc là ta? Ngươi còn biết những gì? Ai nói cho ngươi?”