Nho gia thì liên quan qué gì tới ta! Ta chỉ là một Đả Canh Nhân khoác cái áo da Nho gia thôi! Hứa Thất An tự giễu, chỉnh sang nét mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào kính ngọc thạch.
Sau đó, trên mặt kính hiện ra tin nhắn của số bốn: 【 ta từng đi qua Tây Vực, ở đó, đa phần người ta không biết chữ, mông muội lạc hậu, càng chẳng biết "Lễ" là cái gì. Nhưng mà dân bản xứ khá là hiếu khách. Lúc ấy ta dùng hình tượng kiếm khách, họ đã chiêu đãi ta rất nhiệt tình, nhưng sau khi ta nói với dân bản xứ ta là "Người đọc sách", thái độ họ đối với ta lập tức thay đổi long trời lở đất.
【 Chửi rủa, uy hiếp, xua đuổi, khiến ta không thể không rời khỏi đó. Nên sau đó, khi tiếp tục du lịch ở đây, ta không biểu lộ thân phận mình là người đọc sách nữa.】
Cái này gọi là thứ gì, học dốt căm thù học giỏi? Hứa Thất An không phát biểu ý kiến, im lặng chờ tin nhắn tiếp theo.
【 Số bốn: mới đầu ta tưởng Tây Vực chỉ là đơn thuần căm ghét người đọc sách, về sau ta mới biết, không phải là họ ghét người đọc sách, mà là họ ghét Nho gia, Nho gia chính thống. Điều này làm ta nhớ tới hồi trước, lúc ta đọc sách sử, có một đoạn ghi chép, ờm, là đoạn lịch sử sau mốc năm trăm năm trước, Phật Môn từng hưng thịnh ở Đại Phụng, truyền giáo khắp nơi.
【 Nhưng tiệc vui chóng tàn, chưa tới trăm năm, triều đình đã bắt đầu diệt Phật, kẻ thúc đẩy diệt Phật chính là Thủ phụ thời điểm đó. Người này còn có một thân phận nữa, viện trưởng thư viện Vân Lộc.】
Hồi xưa, người đọc sách hầu như đều là xuất thân từ thư viện Vân Lộc, Nho gia chính thống xuất hiện tan vỡ là ở hai trăm năm trước. Hứa Thất An nhắn tin: 【 Chỉ thế thôi?】
Thời điểm đó, Đại Phụng là địa bàn của Nho gia, Phật Môn muốn truyền giáo Trung Nguyên, Nho gia ra tay ngăn chặn hoàn toàn là hợp tình hợp lý. Tương tự, người Tây Vực căm hận người đọc sách, cũng là hợp tình hợp lý.
Dưa này ăn chẳng ngon gì.
【 Số bốn: Hắc, số ba, dạo này ngươi hơi lười biếng đó.】
Hứa Thất An: "? ? ?"
Ta có cần gặm ngón tay, biểu diện cho ngươi chút cái gọi là "Đại não đang run rẩy" không?
【 Số bốn: chắc vì chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân, nên không có thời gian đọc sử hả? Ừm, ý ta muốn nói là, năm đó, cái vị Thủ phụ kia lúc diệt Phật đã từng nói: “Phật Môn bất diệt, thiên hạ đều Phật; lấy ta chi mệnh, đoạn Phật chi lộ.”
【 Đến giờ, ta vẫn chưa hiểu được chân nghĩa của những lời này.】
“Phật Môn bất diệt, thiên hạ đều Phật; lấy ta chi mệnh, đoạn Phật chi lộ” là ý gì? Hứa Thất An không hiểu ra sao.
【 Số năm: Có lẽ chỉ là một câu tuyên dương để ủng hộ nhân tâm thôi?】
Số năm hỏi hay! Hứa Thất An nở nụ cười.
【 Số một: Không, Tam phẩm Nho gia là Lập Mệnh Cảnh. “Lấy ta chi mệnh” không phải là lời nói đùa. Số bốn làm ta nhớ ra thêm một số chi tiết, vị Thủ phụ đó tên là Đỗ Trung Thư, sau khi diệt Phật, ông ấy bước chân vào Tam phẩm Lập Mệnh Cảnh. Nên, ‘Lập Mệnh” của ông ấy chính là diệt Phật.】
Sau khi diệt Phật, bước chân vào Tam phẩm Lập Mệnh Cảnh? Hứa Thất An nhớ tới những thông tin Trương Thận Đại Nho từng nói với hắn lúc ngẫu nhiên. Nho gia Lập Mệnh Cảnh là một quá trình "Tìm kiếm mục tiêu cuộc sống", nên mới gọi là Lập Mệnh.
"Lập Mệnh" tất nhiên là hướng tới một mục tiêu tích cực. Sau khi diệt Phật bước vào Lập Mệnh Cảnh, chứng tỏ diệt Phật thật sự là một mục tiêu đúng đắn, tích cực?
Hứa Thất An vừa nghĩ, vừa nhắn tin: 【 Lập Mệnh Cảnh giống với phát đại nguyện của Phật Môn, lấy chuyện diệt Phật để bước vào Lập Mệnh Cảnh, có nghĩa diệt Phật này là chính xác.】
Được học sinh Nho gia số ba xác nhận, mọi người liền nhận ra điều không đúng. Cái câu “Phật Môn bất diệt, thiên hạ đều Phật” này có lẽ không phải là câu nói đùa.
Phía sau đã dính tới nội tình càng sâu hơn, không còn là chuyện "Tranh giành địa bàn" đơn giản như đã tưởng.
Một hồi lâu không ai nói gì, có vẻ mọi người đều đang suy tư về chân tướng núp sau chuyện này. Hơn mười phút sau, số hai nói:
【 Số ba, lần này trong đội của Tuần phủ tới Vân Châu có bao nhiêu cao thủ?】
【 Số ba: Bên ngoài thì chỉ có một kim la, âm thầm bên trong thì không biết.】
Dùng hai chữ "Chỉ có" hay ghê! Số hai thầm mắng.
Phàm những ai hiểu rõ về nha môn Đả Canh Nhân, đều biết kim la là Tứ phẩm võ phu, Tứ phẩm võ giả trên chiến trường, ai cũng là cao thủ tuyệt đỉnh lấy một địch ngàn.
Trong hiểu biết của người phàm, Tứ phẩm ngưng tụ được "Ý" chính là đỉnh phong rồi.
Lên trên nữa là Tam phẩm, Tam phẩm có khả năng gãy chi trùng sinh, đã không còn là người phàm nữa.
Dù dùng cả đội của mình, cộng luôn cả mình, muốn đối phó một Tứ phẩm kim la, e cũng chỉ có kết cục đồng quy vu tận.
Số hai thở dài.
Sau nửa ngày không ai nói nữa, xác nhận đám bạn mạng không có tố chất đều đã off, Hứa Thất An mới cất kính nhỏ, rời phòng, đứng ở mép boong tàu, mặt hướng ra sông lớn, trút gánh nặng trong bàng quang ra.
"Quân bất kiến, hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, phi lưu trực hạ tam thiên lý thượng thiên đãng cửu tiêu, nhập thủy trấn hải nhãn Quan Âm liên thượng tọa, Vương Mẫu trầm quá eo ngươi lai tứ vạn bát thiên tuế, bất dữ tần tắc thông nhân yên, Hứa gia đại lang hữu điểu đạo, khả dĩ hoành tuyệt Nga Mi đỉnh thu!" (bài này họ Hứa chế, lấy hai câu đầu của bài Thương tiến tửu của Lý Bạch, đọc sơ thì nội dung khá bậy bạ, khoe hàng to)
Cột lại đai lưng, trở về phòng.
Sáng hôm sau, mới tờ mờ sáng, Hứa Thất An tỉnh giấc, nhìn hai bên, thấy hai đồng liêu đang vận chuyển khí cơ, thổ nạp Luyện Khí.
Mọi người đều cố gắng ghê, Hứa Thất An hôm nào cũng khí lực dồi dào ngồi dậy, duỗi lưng một cái.
Khi tinh khí thần thành một thể, khí cơ tràn trề cả ba đan điền thượng trung hạ, Tinh Thần lực tăng vọt, chính là lúc chuẩn bị đột phá Luyện Thần Cảnh.
Khí cơ của Hứa Thất An đã sớm tràn đầy đan điền, sắp tràn cả ra ngoài, sau mỗi ngày đều không ngừng quan tưởng, Tinh Thần lực cũng càng ngày càng tăng, chỉ còn thiếu một cơ hội là có thể bước vào Luyện Thần Cảnh.
Cơ hội này tới như thế nào Hứa Thất An không biết, Ngụy Uyên cũng không có nói cho hắn biết, vì Ngụy ba ba không biết tu vi của Hứa Thất An tinh tiến thần tốc như thế.
Tưởng đồng la nhỏ mình coi trọng vẫn còn đang ở trong giai đoạn vận chuyển khí cơ.
Phát giác Hứa Thất An tỉnh giấc, Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong dừng thổ nạp, Chu Quảng Hiếu nói:
"Đợi chuyến đi Vân Châu này kết thúc, nha môn phát thưởng bạc, là ta để dành đủ để cưới tức phụ."
Chu Quảng Hiếu có một muội muội thanh mai trúc mã. Ừm, không phải thân muội muội, mà là muội tử nhà bên. Tình cảnh của hai người rất sâu đậm, rùa nhìn đậu xanh, rất hợp nhau.
Nhưng phụ thân của muội muội muốn Chu Quảng Hiếu cầm một trăm lượng bạc qua làm lễ hỏi, nếu không miễn bàn.
Lương Chu Quảng Hiếu một tháng năm lượng, cộng với chút thu nhập ngoài lương (“lậu” trong lương lậu ấy), một năm nói chung được hơn tám mươi lượng, nhưng hắn còn phải xã giao, chi tiêu hằng ngày, còn phải đi thanh lâu, mỗi năm chỉ để dành được hơn ba mươi lượng.
Thế là đã cố gắng lắm rồi. Vì đi thanh lâu là nhu cầu bắt buộc, người bình thường còn có nhu cầu, huống chi là võ giả huyết khí phương cương.
Biết ngươi sao rồi khỏi cần phải khoe! Người giống như ngươi, kiếp trước ta thấy trên tivi không một nghìn cũng tám trăm rồi! Hứa Thất An liếc mắt.