Gọi biết bao lần mới chịu ra, còn ôm tỳ bà che nửa mặt.
Năm đó, khi Bạch Cư Dị viết ra câu này, trong lòng không biết có đang ngầm châm biếm nữ sĩ ôm tỳ bà kia là đang bày đặt ra vẻ hay không!
Hứa Thất An thấy nương tử hoa khôi Hồng Tụ này đang làm ra vẻ quá, hay nàng ta tự cho là mình rất cao? Đến phần sau của tiệc trà mới từ từ mà tới, không mặn không nhạt cười khẽ một cái, cầm chén rượu nói:
"Cơ thể ta không khỏe, phải nghỉ ngơi một lát, các vị lão gia xin đừng trách."
Uống một chén rượu ý là nhận lỗi xong, thì không có biểu hiện gì nữa.
Nhưng cũng tận chức tận trách làm lệnh quan, chơi đi tửu lệnh. Ừm, ở đây đều là đồng la, thứ làm ra đương nhiên không phải là nhã lệnh, mà là oẳn tù tì và đổ xúc xắc.
Mặt nở nụ cười rất là chức nghiệp, người vươn thẳng, thân thể hơi cứng ngắc, chứng tỏ nàng ta không thật sự dung nhập vào bầu không khí, kiêng kị không muốn tiếp xúc thân thể với khách, vừa rồi bị mình sờ tay một cái, mắt liền hiện lên sự căm ghét.
Tổng kết: coi thường võ giả.
Hứa Thất An thích quan sát biểu cảm của con người, và những động tác nho nhỏ của họ. Vì những chi tiết này chính là sự phản ánh thực lòng người ta ở mức độ nhất định.
Đây là bệnh nghề nghiệp còn lưu lại của hắn.
Biểu hiện của Hồng Tụ cô nương làm Hứa Thất An nhớ tới hồi mới gặp hoa khôi Phù Hương, hôm đó, hoa khôi nổi danh xinh đẹp đó của Giáo Phường Ty cũng có thái độ vẻ ngoài khách sáo, trong lòng xa cách như vậy.
Nhưng Phù Hương có đạo đức nghề nghiệp cao hơn, không để điều đó lộ ra rõ, trong khi Hồng Tụ này thì hơi trần trụi.
Đương nhiên, Phù Hương là hoa khôi Kinh Thành Giáo Phường Ty, Kinh Thành là địa phương nào? Là nơi tập trung quan to hiển quý, Vũ Châu làm sao so bì được.
Ngoài đạo đức nghề nghiệp, về mặt dung mạo, Hồng Tụ đương nhiên là cực đẹp, có khí chất dịu dàng và mềm mại của nữ tử Giang Nam.
Nói chuyện vẫn mang theo âm ‘nha’, ‘mà’ ở cuối, nhẹ nhàng mềm mại, nói chuyện với người nào cũng giống như đang nói chuyện với tình lang.
"Ta đàn một bài cho các vị lão gia nghe nhé." Hồng Tụ cười dịu dàng.
"Cầm kỹ của Hồng Tụ nương tử có thể nói là nhất tuyệt ở Vũ Châu Giáo Phường Ty, đến Vũ Châu Giáo Phường Ty chúng ta, nhất định phải nghe tiếng đàn của Hồng Tụ nương tử." Quan viên của nha môn thủy vận liền lên tiếng khen.
Cứ như đang giới thiệu đặc sản địa phương cho khách quý từ xa tới vậy, nghe hay như hát ấy.
Một khúc nhạc đánh xong, quan viên nha môn thủy vận cười ha hả bưng chén rượu lên: "Các vị đại nhân, thấy thế nào?"
Tống Đình Phong càng ngày càng lão luyện, vội nâng chén, tiếp nhận chủ đề: "Không thua kém mấy hoa khôi Phù Hương của Giáo Phường Ty Kinh Thành."
Vẫn có hơi thua đó! Không phải Hứa Thất An thiên vị thân mật của mình, hắn thuần túy là đánh giá ở góc độ khách quan.
Cầm kỹ (kỹ năng đánh đàn) và khẩu kỹ (kỹ năng dùng miệng) của Phù Hương đều cao siêu.
"Chính là hoa khôi Phù Hương ‘Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn’?" Mắt quan viên nha môn thủy vận sáng ngời.
Vũ Châu cách Kinh Thành đường xá xa xôi, nhưng bài thơ này xuất thế cũng đã được một thời gian dài, người đọc sách khi đi lại, đã truyền bá nó đến thư lâm của tất cả các châu.
Hai câu thơ này truyền lưu rất rộng, còn nóng bỏng hơn "Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân”.
"Đúng vậy." Tống Đình Phong nói.
"Nghe đồn Phù Hương nương tử sắc nước hương trời, là mỹ nhân nhất đẳng thế gian." Quan viên nha môn thủy vận nói với giọng ước ao.
Danh tiếng này đã bị nói quá lên rồi. Trên đầu Phù Hương đội quầng sáng là danh kỹ nổi danh nhất Kinh Thành, trong mắt đám nam nhân mê danh lợi gió trăng, quả thực là nữ thần của trời.
Nụ cười của Hồng Tụ nương tử hơi cứng lại, có chút không vui.
Ở nơi của nàng ta, lại đi thảo luận về một đồng nghiệp có ưu thế hơn nàng ta, còn nói say sưa tới như vậy, làm nàng ta thấy mất mặt.
Tống Đình Phong như không nhìn ra Hồng Tụ nương tử không vui, cười hắc hắc quái dị, chỉ vào Hứa Thất An nói: "Cái này thì phải hỏi hắn."
Hứa Thất An thản nhiên: "Coi như cũng được, trong số các mỹ nhân ta từng gặp, có thể xếp trong năm vị trí đầu."
Lúc nói lời này, trong đầu hắn hiện lên từng vị tiểu mỹ nhân: Thẩm thẩm, Linh Nguyệt, Hoài Khánh, Lâm An, quốc sư, Chử Thải Vi.
Nói tiếng người đó hả?
Mọi người không nhịn được nhìn Hứa Thất An thêm vài lần.
"Thật biết nói đùa, đại nhân thật biết nói đùa." Quan viên nha môn thủy vận cười khan.
"Không phải nói đùa, " Chu Quảng Hiếu vốn ít nói mở miệng, giải thích thay đồng liêu: "Phù Hương là thân mật của hắn."
Mặt quan viên nha môn thủy vận suýt nữa là sụp đổ, nhưng hắn cố gắng kiềm chế nét mặt, mới làm mình không bật cười mỉa mai.
Phù Hương là thân mật của tên này? Đường đường Kinh Thành đệ nhất danh kỹ, lại vừa mắt loại võ phu thô bỉ các ngươi?
Sao không bảo công chúa là thân mật của ngươi, bảo nữ quốc sư thần bí kia là thân mật của ngươi luôn đi!
Nhưng mà trên bàn rượu, nói phét là chuyện bình thường, tuy trong lòng quan viên của nha môn thủy vận khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn cười ha ha như cũ.
Đồ nam nhân thô tục! Mắt Hồng Tụ không buồn che giấu sự khinh thường của mình nữa, nhưng nàng ta biết điều, cúi đầu uống rượu, không để người khác trông thấy.
Nàng ta vốn cũng chẳng ưa võ phu, loại người không hề biết cái gì là thương hương tiếc ngọc, nói chuyện làm việc đều thô lỗ cục súc, không giống người đọc sách, tao nhã, ngâm thơ tác đối, đối xử với nữ tử của Giáo Phường Ty cũng khách khí lịch thiệp.
"Không ngờ đại nhân với Phù Hương nương tử còn có tình cảm như thế. Không biết đại nhân cao tính đại danh?" Hồng Tụ nửa nghiêm túc nửa trào phúng nói.
Quan viên nha môn thủy vận liếc nàng ta với ánh mắt cảnh cáo, vội bưng chén rượu lên: "Uống rượu uống rượu."