Câu hỏi đó cứ thế bị lướt qua. Tống Đình Phong cười: "Ninh Yến, may mà lão đại không cùng đến Vân Châu, nếu không quả nhất định không đồng ý cho chúng ta tới Giáo Phường Ty tầm hoan tác nhạc."
Hứa Thất An đáp: "Đây không phải là tầm hoan tác nhạc, là du sơn ngoạn thủy, lần sau lão đại có hỏi, ngươi trả lời với hắn như vậy."
Ninh Yến, là tên chữ của hắn. Hồng Tụ nhìn Hứa Thất An mấy lần.
Chầu chay kết thúc.
Hồng Tụ hoa khôi đã lặng lẽ rời khỏi tiệc trước, không nói một lời.
Không ở lại uống trà với khách, điều này thể hiện nàng ta không vừa ý ở chung với Đả Canh Nhân.
"Không biết điều!" Một Đả Canh Nhân trầm giọng.
Quan viên nha môn thủy vận lúng túng, trong lòng cũng hơi thấy bực, không phải là bực Đả Canh Nhân, mà là Hồng Tụ.
Nhưng Giáo Phường Ty không phải do nha môn thủy vận quản, là một trong sáu hoa khôi của Giáo Phường Ty Vũ Châu, Hồng Tụ hoàn toàn không cần phải để ý tới thái độ của nha môn thủy vận để sống.
Tống Đình Phong không buồn để ý, phẩy tay: "Không sao không sao, chúng ta đi chơi tiếp đi?"
Hứa Thất An đồng tình với cách làm của lão Tống, không nên ép người ta, dưa hái xanh không ngọt.
Đoàn người rời khỏi viện, ba người Tống Đình Phong rẽ về phía bờ sông, nhờ bóng tối che giấu, ba người đứng bên bờ xả nước cứu thân.
Trong phòng ngủ đốt than ấm áp, Hồng Tụ uống một ngụm trà giải rượu, ngồi trước bàn trang điểm, để nha hoàn mới từ ngoài vào bóp vai cho.
"Nương tử, bọn họ đi rồi." Nha hoàn cười khẽ: "Còn nói Kinh Thành đệ nhất danh kỹ Phù Hương là thân mật của mình, ngay cả nô nô cũng còn nhìn ra là nói phét."
Hồng Tụ bĩu môi, thản nhiên: "Võ phu chính là như thế, thô tục không chịu nổi."
Nghỉ ngơi một lúc, một nha hoàn gõ cửa, từ ngoài nói vọng vào: "Nương tử, Ngụy công tử dẫn theo các bạn học tới đặt bao hết."
Hồng Tụ nghe xong, sắc mặt lập tức tươi hẳn lên, vui rạo rực nói: "Cho đưa rượu lên cho họ, nói họ chờ ta một chút."
Nói xong, vội giục nha hoàn: "Nhanh hầu ta thay quần áo, lấy bộ váy đẹp nhất ấy."
Ngụy công tử là chất nhi của Tri phủ Vũ Châu, là tú tài đọc đủ thứ thi thư, tuấn tú lịch sự, tao nhã.
Đổi một bộ váy thật đẹp, đầu cắm trâm ngọc, trâm vàng, Hồng Tụ lộng lẫy đi vào phòng rượu, dịu dàng thi lễ: "Hồng Tụ ra mắt các vị công tử."
Nàng ta tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Ngụy công tử mặc áo bào trắng, thư sinh trẻ tuổi, chỉ điểm giang sơn, sục sôi văn tự, mới là hoàn cảnh nàng ta ưa thích.
Mỗi lần như vậy, lại vô cùng hâm mộ cái vị Kinh Thành đệ nhất danh kỹ lừng danh như sấm bên tai nhưng chưa từng được gặp kia.
Người đó phải may mắn tới bực nào, mới gặp được một học sinh tài hoa xuất chúng, được hắn tặng thơ, lưu danh bách thế như thế.
“Các vị đại nhân Kinh Thành mới vừa đến đây xong, hình như là Đả Canh Nhân, " Hồng Tụ vừa rót rượu cho Ngụy công tử, vừa lấy việc này ra làm chủ đề câu chuyện, cười:
"Có người còn nói, Kinh Thành hoa khôi Phù Hương là thân mật của hắn."
Đám người đọc sách ngồi đó đều cười ha hả, "Thú vị vậy, Phù Hương nương tử sao có vừa ý võ phu thô bỉ được."
"Ngụy huynh, nửa tháng trước từng đến Kinh Thành, có từng kiến thức phong độ tư thái của hoa khôi Phù Hương chưa?"
"Hổ thẹn hổ thẹn, tham dự ba lần tiệc trà, cuối cùng cũng gặp được hoa khôi Phù Hương một lần." Ngụy công tử trả lời, mặt lộ vẻ si mê:
"Thoảng hương tỏa xuống động hoàng hôn. Quả nhiên người cũng như tên, khuynh quốc khuynh thành."
Một công tử ca hỏi: "Hoa khôi Phù Hương có thân mật không?"
Ngụy công tử đáp: "Ta chợt nhớ tới một việc, hôm đó lúc chầu chay, ta nói chuyện phiếm với khách cùng bàn rượu, hắn nói Phù Hương đã không còn tiếp khách nữa, hôm nào khách tới chầu chay cũng liên miên không dứt, nhưng chỉ được nhìn phương dung mà thôi.
Nhưng mà đúng là có một người từng nhiều lần ra vào Ảnh Mai Tiểu Các, à, viện của Phù Hương tên là Ảnh Mai Tiểu Các, nghe nói người này chính là thân mật của Phù Hương."
Đám công tử ca giật mình: "Chính là thi nhân làm ra câu "Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn" kia?"
Ngụy công tử cảm khái: "Ngoài hắn thì còn ai!"
Dừng một chút, hắn nhìn quanh mọi người, nói với giọng đang chia sẻ bí mật: "Thân phận người này không giống bình thường. Bài thơ này truyền lưu rất rộng, nho lâm Đại Phụng ai ai cũng biết, nhưng vì sao không hề lan truyền tới tên của thi nhân kia? Thậm chí không một ai nhắc tới? Các ngươi không thấy kỳ quái sao?"
Câu này liền làm mọi người tò mò, ai nấy nhao nhao suy đoán: "Thân phận mẫn cảm, không thể nói cho người biết?"
Mắt Hồng Tụ sáng long lanh ngồi nghe, người tò mò về thân phận của thi nhân kia nhất nơi này chính là nàng ta. Đó là một tài tử có thể khiến nữ tử Giáo Phường Ty thoát thai hoán cốt đấy!
Để cho đám bằng hữu bảy mồm tám lưỡi cãi nhau một lúc, Ngụy công tử mới đè tay xuống, mọi người lập tức im bặt.
Hắn lắc đầu, nói: "Bởi vì thân phận thật sự của người đó là một Đả Canh Nhân, không phải người đọc sách."
"Thật? !" Mọi người kinh hãi, giật mình.
Khó trách các nho lâm đều không tuyên dương thân phận của thi nhân kia, ăn ý cùng nhau bỏ qua, thì ra là một Đả Canh Nhân, không phải người đọc sách.
“Đả Canh Nhân!” Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Hồng Tụ giật mình, lòng trầm xuống.
Nàng ta há to miệng, giọng chát chúa: "Tên, tên là gì?"
Ngụy công tử liếc tiểu mỹ nhân, đáp: "Hứa Thất An, tên chữ Ninh Yến."
Choang! Chén rượu rơi xuống bàn, sau đó tiếp tục trượt xuống đất, nát vụn.
Mọi người đều quay qua nhìn Hồng Tụ, mỹ nhân lúc này mặt trắng bệch, mắt đờ đẫn, như một đóa hoa giấy không có sinh khí.
Sau khi ngơ ngác, Hồng Tụ đột ngột nằm úp xuống bàn, đau đớn khóc đến lê hoa đái vũ, khóc vô cùng thương tâm, cả người run rẩy.