TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 226: Cố nhân Thanh Châu? (1)

Mỗi người gặp gỡ đều khác nhau, đã bỏ qua chính là bỏ lỡ, dù có hối hận thế nào cũng không thể vãn hồi.

Hồng Tụ nương tử bỏ lỡ cơ hội khóc tới mức thở không ra hơi, hẳn là sẽ phải mất nhiều ngày mới có thể hiểu hết đạo lý này, sau đó sẽ còn buồn phiền một thời gian rất lâu để tự mình điều tiết lại.

Hồng Tụ hoa khôi khóc thành như vậy, chỉ có thể rời khỏi cuộc chầu chay, đám người Ngụy công tử không hổ là người đọc sách có tri thức hiểu lễ nghĩa, chẳng những không hề phàn nàn trách cứ, ngược lại còn an ủi Hồng Tụ nghỉ ngơi cho khỏe.

Đưa Hồng Tụ đi rồi, đám Ngụy công tử tiếp tục uống rượu, nơi như Giáo Phường Ty vốn là nơi để xã giao, chén thù chén tạc.

Mỹ nhân ở đây cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, không có cũng không sao. Đám nam nhân người nên uống rượu vẫn uống rượu, nên nói chuyện phiếm vẫn nói chuyện phiếm.

"Vừa rồi, hình như bảo có Đả Canh Nhân đến đây chầu chay nhỉ?" Ngụy công tử giật mình, nhớ tới chi tiết này, hỏi nha hoàn bồi rượu bên cạnh:

"Vừa rồi Hồng Tụ nương tử có nói, trong đó có người tự bảo Phù Hương là thân mật của hắn?"

"Hình như là vậy." Nha hoàn nói.

Trong lòng Ngụy công tử xuất hiện suy đoán mơ hồ, hắn không uống nữa, trịnh trọng nhìn chằm chằm vào nha hoàn: "Đồng la đó tên gì?"

"Công tử, ta không biết." Nha hoàn lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ ta đâu có để ý đâu.

Các công tử ca đều là người thông minh, liên tưởng đến dị thường vừa rồi của Hồng Tụ, kinh hãi: "Không, không phải Hứa Ninh Yến đến Vũ Châu rồi chứ?"

Án Cương Vận Sứ mới xảy ra hôm nay, vẫn còn chưa truyền tới Vũ Châu, trong đám học sinh này, chỉ có Ngụy công tử là có bối cảnh thuộc quan trường, nhưng phải biết rằng những chuyện như này, cũng phải một hai ngày sau mới biết.

"Ngày mai tới dịch trạm xem, nếu vị Đả Canh Nhân đó ở trong dịch trạm, nhất định phải tới bái phỏng một phen."

Dịch trạm!

Xe ngựa giảm tốc độ, đỗ ở bên ngoài dịch trạm.

Trương Tuần phủ xuống xe, sắc mặt nghiêm túc, cùng Khương Luật Trung đi vào trong dịch trạm. Lúc này, trời đã vào đêm, trăng tròn treo cao.

Trương Tuần phủ nhìn qua chuồng ngựa phía xa, thấy chỉ còn có lẻ tẻ mấy thớt ngựa buộc ở đó, bèn đi vào địch trạm, hỏi lính canh trong dịch trạm, mới biết hầu hết Đả Canh Nhân đều đã chạy ra ngoài chơi, chưa có về.

Trương Tuần phủ vốn đang nặng nề trong lòng cả giận: "Hoang đường, chúng ta có hoàng mệnh bên người, sao có thể lười biếng, tham lam hưởng lạc như vậy!"

Khương Luật Trung cười: "Bọn họ đã nín nhịn trên thuyền nhiều ngày như vậy, buông lỏng một chút cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần Tuần phủ đại nhân vô sự, bọn họ có thế nào cũng không sao cả."

Hai người lên lầu, trong hành lang tối mò có một kẻ mặc quần cộc đi tới, ôm vai lạnh run trong thời tiết giá rét.

Khương Luật Trung có khả năng nhìn được trong đêm, nhìn người kia chằm chằm, giọng buồn bực: "Ngươi cần gì phải tự hành mình vậy."

"Ta vừa mới tắm xong, tắm nước lạnh."

Hứa Thất An không ngủ lại đêm ở Giáo Phường Ty trả lời.

"Sau đó?"

"Nơi này là phía nam." Hứa Thất An không đầu không đuôi đáp, sau đó chợt thở dài: "Mới tìm được chút cảm giác, Khương kim la với Trương Tuần phủ đã về rồi. Mấy người kia đều ngủ lại ở Giáo Phường Ty rồi."

Trương Tuần phủ gật đầu, phối hợp đi vào phòng mình.

"Sao ngươi không ngủ ở Giáo Phường Ty?" Khương Luật Trung nhìn Hứa Thất An chòng chọc, theo hắn biết, tiểu tử này cũng là tay lão luyện chơi hoa.

"Thiện tuy rằng không phải là thiện nghiêm chỉnh, nhưng mà cũng có yêu cầu của mình. Bất kì giao dịch nào có liên quan tới bạc cũng đều là thấp kém, là tội ác. Thiện kiên quyết chống lại loại hành vi này." Hứa Thất An sắc mặt nghiêm túc nói xong, bỏ đi.

Khương Luật Trung nhìn theo bóng lưng hắn, lòng thầm nghĩ, tiểu tử ngươi là đòi hỏi cao thì có! Toàn là nói mấy lời linh tinh! Hơn nữa, võ giả Luyện Tinh Cảnh vốn đã nóng lạnh bất xâm, còn giả vờ ra bộ dạng lạnh lẽo khổ sở nữa.

Hứa Thất An đi vào phòng, đóng cửa lại, tự mình run rẩy, vội chạy lên giường, quấn chặt chăn quanh mình, giả vờ mình đang ở nơi khí hậu âm lãnh ẩm ướt của phía nam.

Theo vị trí địa lý, tuy Vũ Châu không phải vùng duyên hải, nhưng cũng là phía nam rồi. Khác với gió lạnh muốn cạo xương của Kinh Thành, cái lạnh của Vũ Châu là dán vào da thịt, chui vào lỗ chân lông.

Làm Hứa Thất An nhớ tới cuộc sống của mình kiếp trước, sống ở phía nam, lúc đi tắm vào ngày đông, xả nước ấm để rửa hết xà bông, vừa xả vừa run.

Tắm xong mặc quần áo vào, vừa mặc vừa chảy nước mũi.

Đáng tiếc võ giả Luyện Khí Cảnh khí lực cường hãn, bình thường sẽ không cảm thấy lạnh. Dù có ngâm mình trong nước đá, nhiều lắm cũng chỉ thấy lạnh buốt mà thôi.

Hứa Thất An quấn chăn, an tâm tiến vào mộng đẹp.

Ánh nến nho nhỏ, chiếu ra quầng sáng nhờ nhờ chập chờn.

Trương Tuần phủ ngồi trước án, cầm bút, viết sổ con:

"Thần đi ngang qua Vũ Châu, trong lúc vô tình phát hiện một vụ án tham ô. Vũ Châu nha môn thủy vận Cương Vận Sứ Nghiêm Giai, sai bang phái hoàng kỳ của địa phương giúp đỡ sát hại đội hộ thuyền, tham ô quặng sắt, lén lút vận chuyển hướng Vân Châu.

"Thần tìm đọc hồ sơ về các vụ chìm thuyền của Vũ Châu nha môn thủy vận, phát hiện trong mười năm, có tổng cộng bốn mươi ba lần bị chìm thuyền, tổn thất hai trăm nghìn cân quặng sắt, thiệt hại rất lớn, làm người tức lộn ruột. Quốc tặc im hơi lặng tiếng bòn rút quốc khố Đại Phụng, vơ vét đến tận xương tủy, làm người không rét mà run.

"Chỉ một châu Vũ Châu, trong mười năm đã mất đi hai trăm nghìn cân quặng sắt, nếu cộng hết mười sáu châu Đại Phụng, con số ấy khổng lồ tới mức nào? Thần thỉnh bệ hạ tra rõ chuyện chìm thuyền của nha môn thủy vận tất cả các châu của Đại Phụng.

"Tiền Công bộ Thượng thư cấu kết Vu Thần Giáo, âm thầm nâng đỡ nạn cướp Vân Châu, e là có mưu đồ phản nghịch.

"Ngoài ra, đồng la Hứa Thất An nhạy bén hơn người, năng lực xuất chúng, chính là rường cột nước nhà. Lần này phá án và bắt được án độn thuyền, người này chính là công đầu.

"Hành trình Vân Châu hung hiểm khó lường, vi thần nhất định sẽ đem hết toàn lực, cúc cung tận tụy chết thì mới dừng."