Là ông ta à! Hứa Thất An bừng hiểu, nhớ tới Đại Nho cướp thơ kia.
Cái tên Dương Cung không ai biết, nhưng nói tới Tử Dương cư sĩ, thì chẳng khác gì sấm bên tai. Cái lão này từng thừa dịp hắn quên tên bài thơ đưa tiễn kia, sau khi nghe Nhị Lang đọc lên, liền ép tên bài thơ.
Vô liêm sỉ tới cực điểm.
Sau đó, sau khi Hứa Thất An dùng thi từ hạ gục ba vị Đại Nho của thư viện, hắn tha hồ chơi bọn họ, cái này chính là nhờ vụ của Tử Dương cư sĩ dẫn dắt, không có chút áy náy tâm lý nào.
Người trong giang hồ là vậy, không phải ngươi chơi ta, thì là ta chơi ngươi.
Mướn một chiếc xe ngựa gần bến tàu, Trương Tuần phủ chui vào, xốc rèm xe lên, nói tiếp: "Tử Dương cư sĩ là trạng nguyên năm Nguyên Cảnh thứ mười bốn, năm sau thì trí sĩ (về hưu), ở lại thư viện dạy người, đào lý (có học trò) khắp thiên hạ."
Hứa Thất An giật mình: "Năm sau trí sĩ?"
Trạng nguyên có thể đi vào Hàn Lâm viện, mà thứ cát sĩ của Hàn Lâm viện còn được gọi là trữ tương. Nói cách khác, trạng nguyên có thể tranh giành vị trí Thủ phụ.
Năm sau liền trí sĩ, lỗ nặng!
"Là bị đảng phái trong triều tranh giành đấu đá, đừng thấy hiện giờ các đảng phái tranh đấu nhau kịch liệt, nhưng khi đối mặt với người đọc sách của thư viện Vân Lộc, bọn họ sẽ cùng nhất trí chỉa mũi nhọn đối ngoại." Trương Tuần phủ thở dài:
"Sau khi Tử Dương cư sĩ trúng Trạng Nguyên, liền bị ném vào một xó, không ai để ý tới. Nên hắn sa sút tinh thần một năm, ngày ngày lưu luyến Giáo Phường Ty, năm sau liền từ quan mà đi, quay về thư viện Vân Lộc dạy học."
Chuyện này thì ta có nghe, đi chơi gái miễn phí gần một năm. Hứa Thất An hâm mộ tự đáy lòng.
Đối với chuyện Tử Dương cư sĩ bị các đảng phái trong triều đấu đá, Trương Tuần phủ ngoài thở dài, thì không có một lời giải thích nào thêm.
Bởi vì Hứa Thất An có một tiểu lão đệ ở trong thư viện Vân Lộc, nên hắn biết hết.
Sau sự kiện tranh giành trữ quân hai trăm năm trước, hoàng thất đã trở nên kiêng kị và căm ghét người đọc sách của thư viện Vân Lộc, nên mới có chuyện Trình Á Thánh quật khởi, sáng lập Quốc Tử Giám, thay thế thư viện Vân Lộc tuyển chọn nhân tài cho triều đình.
Có thể nói giữa hai bên đã có sự xung đột về lợi ích, còn có đạo thống chi tranh, nếu không có Nguyên Cảnh Đế là một cân bằng cuồng ma, e là đến giờ Tử Dương cư sĩ vẫn còn ở trong thư viện giáo thư dục nhân.
"Tài hoa và thủ đoạn của Tử Dương cư sĩ có thể nói là nhất lưu đương thời. Hắn vừa mới tới Thanh Châu, đã lấy thế sét đánh lôi đình quét sạch Bố Chính Sứ Ty nha môn, sau đó chỉ trong một tháng, trục xuất, bỏ tù một trăm bảy mươi tám tham quan ô lại, làm cả quan trường Thanh Châu chấn động." Giọng Trương Tuần phủ lộ ra khâm phục.
Lỗ mãng vậy? Tuy nói quan mới nhậm chức phải lập uy danh, nhưng một quan to ở ngoài kinh thành, dù có muốn quét sạch quan trường Thanh Châu, thì Tử Dương cư sĩ cũng phải từ từ thực hiện nhiệm vụ triều đình giao chứ, trở thành Thanh Châu Bố Chính Sứ mới bao lâu?
Hứa Thất An không hiểu, cau mày: "Các đảng trong triều để mặc ông ấy làm to vậy?"
Trương Tuần phủ vừa cười vừa nói: "Trong thời gian kinh sát, các đảng trong triều đình đều đấu nhau kịch liệt, không hợp tác với nhau được, chưa kể còn có Ngụy công kiềm chế."
Ông ta ném cho Hứa Thất An một ánh mắt "Tự hiểu", nói tiếp: "Huống hồ, Tử Dương cư sĩ trong lỗ mãng có tinh tế, chứng cứ phạm tội cần có đều bắt được, lời cần khai cũng khiến đám phạm quan kia phải nhổ ra, ừm, thứ người đọc sách thư viện Vân Lộc am hiểu nhất là giảng lý, không phải hả?"
Chữ “lý” trong cả đống chữ này là lý trong vật lý đúng không! Hứa Thất An ngầm hiểu, nhìn Trương Tuần phủ cười cười.
Đến dịch trạm Thanh Châu, Trương Tuần phủ cố ý mang theo Hứa Thất An tới nha môn Bố Chính Sứ Ty, bái phỏng Tử Dương cư sĩ.
Hứa Thất An lúc này đã ngầm hiểu nguyên nhân Trương Tuần phủ chủ động bắt chuyện với mình. Tay Tuần phủ lão luyện này sợ Tử Dương cư sĩ không thèm nể mặt mình, nên mới kéo hắn theo mình.
Dù gì ‘Tuần phủ’ này là tuần Vân Châu, chứ không phải Thanh Châu.
Có Hứa Thất An đi cùng, Tử Dương cư sĩ nhất định sẽ nể tình, có cầu tất ứng.
Vào Bố Chính Sứ Ty, quan viên dẫn mọi người vào nội sảnh, pha trà nhập tọa.
"Bố Chính Sứ đại nhân đi thị sát giới bia các đại nha môn."
Tiếp đãi họ là Tả Tham chính của Bố Chính Sứ Ty, quan viên Tứ phẩm.
Trương Tuần phủ trầm ngâm: "Là tấm bia đá để ở tiền viện đó?"
Tả tham chính cười gật đầu: "Bố Chính Sứ đại nhân muốn lập giới bia, khuyên bảo quan lại Thanh Châu, làm quan phải liêm chính, tạo phúc một phương."
Trương Tuần phủ gật đầu, đây là dư ba sau khi quét sạch quan trường, "Bố Chính Sứ làm thế này đúng là dụng tâm lương khổ, nhưng mà, sao trên giới bia trống không, không có chữ nào?"
Tả Tham chính bất đắc dĩ đáp: "Bố Chính Sứ đại nhân còn chưa nghĩ ra khắc cái gì, mấy ngày nay đều buồn rầu việc này. Còn yêu cầu chúng ta tiếp thu ý kiến quần chúng, cung cấp linh cảm, làm chúng ta cũng bị tổn hao công sức vất vả theo."
Tử Dương cư sĩ xuất sắc ghê nha, biết làm công tác thu thập ý kiến nữa! Hứa Thất An thầm nghĩ.
Bản đồ Đại Phụng chia làm mười sáu châu, Hứa Thất An lược bớt số châu, nhưng không phải châu nào cũng lượt bớt, có rất nhiều châu nhỏ.
Ví dụ như trong phạm vi quản lý của Thanh Châu có mười châu, ngoài ra còn có phủ, huyện vân vân.
Lúc này Bố Chính Sứ Dương Cung, dẫn một đám quan viên Thanh Châu đi vào Thanh Châu phủ nha, Tri phủ đại nhân của phủ nha khiêm nhường đứng một bên.
Dương Cung mặc phi bào, đứng trước tấm bia đá, thoả mãn gật đầu: "Các vị đại nhân, có đề nghị gì về bi văn (văn ghi trên bia) nữa không?"
Chỉ trong mấy tháng, khí chất giáo thư dục nhân nho nhã của ông đã dần biến mất, thay vào đó là quan uy của người cai quản một phương.
"Hạ quan cảm thấy, nên khắc sự tích Bố Chính Sứ đại nhân quét sạch tham quan, đẩy mạnh làn gió chính nghĩa lên bia, để nhắc nhở những kẻ đến sau." Tri Phủ Thanh Châu hành lễ.
Dương Cung hơi động tâm. Như thế, bi văn nhất định sẽ được viết vào Thanh Châu địa phương chí, được hậu nhân truyền xướng.
Nhưng ông nhanh chóng bác bỏ đề nghị này: "Bi văn không thích hợp viết quá nhiều, nếu không sẽ khiến nó trở nên rối mắt, không được bắt mắt."
"Vậy khắc thi từ đi." Một quan viên nói theo bản năng.
Nói xong, thấy mọi người đều quay qua lẳng lặng nhìn mình.
Quan viên kia cười gượng, không nói nữa.