Mặt trời tỏa sáng rực rỡ, ấm áp dễ chịu, là một buổi sáng hiếm có, Hoài Khánh luyện kiếm xong, định gọi cung nữ đi chuẩn bị nước ấm, vừa quay đầu nhìn qua, thấy hai cung nữ đang ngồi trong lương đình đánh cờ.
Hoài Khánh nhíu mày, không phải nàng bất mãn cung nữ đánh cờ, mà là đám người này đâu có biết chơi cờ.
Nàng không lên tiếng, im lặng đi tới đình nghỉ mát, đứng ngoài quan sát hai cung nữ đánh cờ.
Cung nữ của Thanh Tú Cung hồn nhiên quên mình, vùi đầu vào chém giết, không hề biết chủ tử tới gần.
Các nàng đánh cờ không có kết cấu gì, không hiểu bố cục, không biết giành giật vị trí chiếm ưu thế, nhưng vẫn hạ cờ như bay, pặc pặc pặc gần như không cần suy nghĩ.
Hoài Khánh cau mày càng lúc càng sâu, cái trò chơi này đối với một tay chơi cờ siêu hạng như nàng, phải nói là vô cùng khó chịu, chỉ đứng nhìn một lúc là hiểu.
Môn cờ này chơi rất đơn giản, chỉ là so coi ai xếp được hàng năm quân liền nhau trước mà thôi, hàng dọc, ngang, xéo đều được, người nào được năm quân liền nhau trước chính là người thắng.
Không nhịn được hỏi: "Cờ này là cờ gì?"
Hai cung nữ hết hồn, hoảng hốt đứng dậy, run rẩy trả lời: "Là cờ ca rô."
Cờ ca rô? Là cái gì?
Học-phú-năm-xe-Hoài Khánh ngẩn người.
Một cung nữ giải thích: "Là từ chỗ Lâm An công chúa truyền ra, hiện giờ đã truyền khắp trong cung, tất cả mọi người đều chơi."
Mọi người ở đây ý là thái giám và các cung nữ trong nội cung.
"Nghe nói ngay cả Trần quý phi cũng bảo là thú vị." Một cung nữ khác nói.
Lâm An? Nàng ấy chỉ là một nha đầu xuẩn ngốc! Hoài Khánh gật đầu, nói: "Bổn cung muốn tắm, bảo đầu bếp không cần chuẩn bị bữa trưa."
Sáng nay Nguyên Cảnh Đế muốn bày tiệc gia đình, các hoàng tử hoàng nữ đều được tới Càn Thanh Cung dùng bữa.
Tắm xong, Hoài Khánh rời khỏi Uyển Tử, tới Càn Thanh Cung trước.
Trong sảnh đường tráng lệ, nàng gặp các huynh đệ tỷ muội, thường những lúc không có nàng, Lâm An thích mặc đồ đỏ, đeo trang sức hoa mỹ phức tạp chính là chủ đề trung tâm.
Nhưng hôm nay lại có hơi khác biệt. Các hoàng huynh hoàng muội chỉ khẽ gật đầu chào Hoài Khánh, sau đó nói tiếp đề tài đang dở dang.
"Lâm An khai sáng ra một lưu phái, cờ ca rô, với quy tắc đơn giản dễ hiểu, chơi càng lúc càng thú vị, ngay cả đám người hầu trong nội cung ta cũng đều chơi đến mê mệt."
"Tên tuổi của Lâm An công chúa chúng ta cũng được lan truyền khắp nơi đó."
Phiếu Phiếu mặt tròn đầy đặn, mắt hoa đào mê người rất hưởng thụ những lời khen ngợi của các huynh đệ tỷ muội, môi cong lên nụ cười ngọt ngào, nhỏ nhẻ buông ra mấy lời khiêm tốn.
Cứ như con gà mái nhỏ muốn khoe khoang nhưng kiêu ngạo cố nén.
Thấy Hoài Khánh đi tới, Lâm An hơi hếch cằm lên, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo.
Mau ganh tị với ta đi ganh tị với ta đi! Trong lòng Phiếu Phiếu ồn ào kêu lên, mắt liếc Hoài Khánh.
Nhưng Hoài Khánh cao ngạo lạnh lùng chỉ ngồi xuống, uống mấy ngụm trà, chả buồn để ý tới muội muội ngốc nghếch.
Hừ, Hoài Khánh quả nhiên là ghen ghét với ta. Phiếu Phiếu tự an ủi.
Hoài Khánh công chúa là một hoàng nữ khó sống chung, không chỉ vì nàng kiêu ngạo, mà vì suy nghĩ của nàng, các hoàng tử hoàng nữ không thể nào đi theo kịp. Đề tài thảo luận của các công chúa là quần áo, son phấn nào đẹp, thứ Hoài Khánh hứng thú lại là tứ thư ngũ kinh.
Khi các hoàng tử thảo luận về tình hình chính trị và đại cục đương thời, nàng sẽ hỏi: Làm sao giải quyết thủy tai? Làm sao để trị quan viên?
Các hoàng tử đều rất khó chịu, mấy cái thứ này ai mà biết? Thứ bọn ta thảo luận là cái nhìn đại cục, là vấn đề vĩ mô, ngươi đây là đi gây sự.
Đến gần trưa, thái giám nội cung Nguyên Cảnh Đế tới, mời các hoàng tử công chúa qua.
Phiếu Phiếu rất vui, đi theo sau lưng Thái Tử ca ca, làn váy bay bay, chợt nghe thấy tiếng Hoài Khánh vọng tới từ phía sau: "Lâm An."
Phiếu Phiếu "hắc" một cái cười rộ lên, không khống chế nổi nét mặt của mình, kiêu ngạo nói: "Cái gì?"
Chờ các hoàng tử đi xa, Hoài Khánh mới thản nhiên nói: "Cờ ca rô là ai dạy ngươi?"
"Ta tự nghĩ ra." Thật ra Lâm An rất xoắn xuýt, vì đây là do Hứa Thất An dạy nàng, nàng không nên che giấu lương tâm giành là của mình, nhưng các ca ca khen nàng nghe hay quá, nàng muốn ngừng mà không ngừng được.
Chờ qua đợt này rồi mình sẽ nói là Hứa Ninh Yến dạy mình, nàng nghĩ thầm.
"Tí nữa phụ hoàng có hỏi, tốt nhất ngươi cũng hãy nói như vậy." Hoài Khánh đi vượt qua, trong giọng nói dẫn ý khuyên:
"Phụ hoàng không thích tên kia, lúc nói chuyện, phải biết dùng não."
Nói xong, Hoài Khánh lại bổ sung thêm: "Nếu ngươi có thứ ấy."
Phiếu Phiếu cố nuốt hai chữ ‘vì sao’ vào trong, như con sư tử nhỏ, vừa múa vuốt đuổi theo Hoài Khánh, vừa cả giận nói:
"Ngươi mới là không có đầu óc, ngươi mới là không có đầu óc!"
"Ta xinh đẹp hơn ngươi thông minh hơn ngươi, ngươi nhìn đi, Hứa Ninh Yến là tình nguyện làm trâu làm ngựa cho ta, chứ không phải ngươi."
Hoài Khánh dừng phắt bước chân, nghiêm nghị nhìn lại.
Phiếu Phiếu như con mèo nhạy bén, nhảy vụt ra sau, sau đó cảm thấy như thế có vẻ mình sợ hãi quá, liền quật cường trừng đôi mắt hoa đào lên nhìn trả lại.
Hoài Khánh công chúa giơ tay lên.
"Thái Tử ca ca, Hoài Khánh muốn đánh ta!" Phiếu Phiếu kêu lên bỏ chạy.
Trên yến tiệc, Nguyên Cảnh Đế quả nhiên hỏi việc này.
Sao Hoài Khánh biết phụ hoàng muốn hỏi ta? Phiếu Phiếu kinh hãi, vô thức quay qua nhìn Hoài Khánh, nhưng Hoài Khánh chẳng lộ vẻ gì, vẫn bình thản dùng bữa.
Phiếu Phiếu chuyển mắt, cười hì hì làm nũng: "Vì Lâm An là nữ nhi của phụ hoàng, nữ nhi thông minh nhất trên đời của phụ hoàng."
Nguyên Cảnh Đế thoải mái cười to.
Quả nhiên phụ hoàng luôn để ý tới tình hình ở trong nội cung, giống như ông ta yên lặng quan sát triều đình. Hoài Khánh mặt không đổi sắc ăn cơm.
Nàng không bồi dưỡng thân tín của mình trong nội cung, cũng không tích cực tìm hiểu tin tức của Hoàng Cung, ngay cả thứ đang được lưu truyền mạnh nhất hiện giờ là cờ ca rô, nàng cũng không biết.
Không phải Hoài Khánh không biết, mà là nàng không muốn biết.
Hoài Khánh công chúa không thể không thừa nhận, cô nàng muội muội Lâm An này tuy rất ngốc, nhưng có là củi mục thì cũng có tác dụng của nó, vấn đề là còn tùy ngươi sử dụng nó thế nào.
Ít nhất về khoản làm phụ hoàng vui, không ai trong cung hơn được Lâm An, kể cả những phi tử không được sủng hoặc đã từng được sủng.