Đi qua hai châu, ba huyện, cuối cùng đoàn người Tuần phủ cũng tới chủ thành của Vân Châu —— Bạch Đế Thành.
Cái tên Bạch Đế Thành này có một câu chuyện lịch sử, là chuyện từ thời tiền triều, cách nay cũng khoảng hơn 1300 năm trước. Thời ấy, Vân Châu đại hạn, đất cằn ngàn dặm.
Dân chúng không trồng trọt được, cuộc sống khó khăn.
Năm đó, có một con kỳ thú từ hải ngoại mà đến, có thân hươu, toàn thân phủ đầy lớp vảy trắng như tuyết, trên đầu có một cặp sừng, móng ngựa, đuôi rắn.
Những nơi nó đi qua, mây đen giăng đầy, mưa to không dứt, con thú này ở lại Vân Châu hơn một tháng, giúp các hồ chứa nước của Vân Châu đầy tràn, những dòng sông, ao hồ không còn khô cạn, giải quyết xong nạn hạn hán Vân Châu.
Triều đình tôn nó là Thụy Thú (thú mang điềm lành), phong nó là Bạch Đế.
Hứa Thất An nhìn Bạch Đế Thành nguy nga, cười hỏi lại: "Truyền thuyết này có thật không?"
Trương Tuần phủ vén màn xe nhìn về phía Bạch Đế Thành xa xa, kể điển cố, khẽ gật đầu:
"Hẳn là chuyện thật, bằng không đã không được ghi chép trong sử sách. Đại hạn hay lụt lội là chuyện thường xảy ra, sử quan sẽ không vì những chuyện này mà làm sai lịch sử. Chỉ có điều, từ đó về sau, không còn ai nhìn thấy Thụy Thú Bạch Đế nữa."
Người ta rõ ràng đã bảo nó là yêu thú, thậm chí là hải thú của hải ngoại, nói không chừng chỉ là tới Cửu Châu để du lịch mà thôi, thấy Vân Châu đại hạn, trong lòng không vui, mới ra tay thay đổi hoàn cảnh. Hứa Thất An vừa "phân tích dưới góc độ khoa học", vừa nói:
"Đại nhân cao kiến."
Nói xong, hắn tiếp tục nhìn ra tường thành phía xa, trong lòng nổi lên một bài thơ: Triêu từ Bạch Đế thải vân gian, thiên lý giang lăng nhất nhật hoàn, lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ, khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn (Ngoảnh nhìn mây tía Bạch Đế xa, sông dài ngàn dặm một ngày mà, đôi bờ tiếng vượn kêu không dứt, thuyền con đã quá Vạn Trọng Sơn).
"Sông dài ngàn dặm một ngày mà, sao mà ít thế, đổi mà là ta, nhất định là hôm nay ngày mai ngày mốt, một tháng ba mươi mốt ngày đều chơi cả." Hứa Thất An thầm nghĩ.
Hắn không khỏi nhớ tới hồi trước coi quảng cáo về du lịch, xong giật dây đám tri thức cấp cao sau khi tan việc vào thứ sáu bay thẳng qua Thái Lan chơi thả giàn một ngày, chủ nhật lại bay về nước.
Người người đều là Lí Thái Bạch thời hiện đại.
Binh sĩ thủ vệ Bạch Đế Thành chặn đoàn người lại, sau khi xem văn thư của triều đình, mới cung kính cho đi.
Vào thành, Hứa Thất An nhìn quanh, trong dòng người hối hả, trông thấy rất nhiều người đi đường có đeo đao đeo kiếm.
Đại Phụng quản lý binh khí cực kì nghiêm khắc, từ châu phủ, tới quận nha, ở trong thành là không được đeo đao đi lại, trừ phi là người có chức nghiệp đặc thù, ví dụ như tiêu sư.
Nhưng dù như là tiêu sư, cũng chỉ khi đang làm nhiệm vụ mới được phân phối vũ khí.
"Đây là điểm đặc sắc của Vân Châu à?" Hứa Thất An lầm bầm trong lòng.
Trương Tuần phủ lại vén rèm, nói với Hứa Thất An: "Ninh Yến, ngươi cho người đưa các thương nhân này về nhà, hàng hóa thì tạm thời giữ lại. Bảo họ dẫn sổ sách, ngày mai đến dịch trạm thẩm tra đối chiếu, đúng sẽ được lĩnh hàng hóa về."
Hứa Thất An giật mình, "Thế còn hàng của Triệu Long?"
Trương Tuần phủ nói: "Đương nhiên là cho người đưa về nhà người ta. Triệu Long và các tiêu sư của hắn đều mất mạng, người nhà các tiêu sư nhất định rất cần trợ cấp. Bây giờ Triệu Long chết rồi, trả hàng hóa về, cũng coi như là đền bù tổn thất cho người ta."
Hứa Thất An giơ ngón tay cái lên: "Đại nhân quả thật là một thiện nhân."
Trương Tuần phủ nghe vậy nhíu mày: "Sao lại nói thế?"
"Không có gì không có gì." Hứa Thất An quay đầu đi tìm Tống Đình Phong, thuật lại với hắn, để hắn đi làm.
"Sao lại bảo ta làm chân chạy cho ngươi hả?" Tống Đình Phong không phục: "Làm như ta là cấp dưới của ngươi không bằng, chúng ta là cùng cấp nha."
Hứa Thất An quay đầu hô: "Tuần phủ đại nhân, Tống Đình Phong đùn đẩy không làm, phạt bạc hắn đi."
Tống Đình Phong vội nói: "Ta đi ta đi."
Quay đi tìm Chu Quảng Hiếu, thuật lại chuyện, sai hắn đi làm.
Chu Quảng Hiếu phiền muộn: "Không phải Ninh Yến bảo ngươi làm à?"
Tống Đình Phong liền hô: "Hứa Ninh Yến, Chu Quảng Hiếu đùn đẩy không làm này!"
" " Chu Quảng Hiếu khó chịu không lên tiếng, quay đầu ngựa, kêu thêm mấy Hổ Bí Vệ, đi làm việc.
Hai tên tiện nhân tụ lại với nhau, cảm khái:
"Quảng Hiếu đúng là người thành thật làm việc tích cực."
"Đúng thế đúng thế, dù là trên giường hay làm công vụ."
Đô Chỉ Huy Sứ Ty.
Dương Xuyên Nam năm nay tuổi hơn bốn mươi, là một người đọc sách mang khí chất công chính bình thản, ông ta còn có một thân phận nữa, Ngũ phẩm võ giả.
Dương Xuyên Nam sinh ra trong võ tướng thế gia, thiên tư thông minh, thích tập võ còn hơn đọc sách, năm Nguyên Cảnh thứ mười hai đậu Tiến sĩ, nhờ có nguồn gốc gia học, đã đọc thuộc lòng binh thư, lăn lộn không tồi trong Bộ binh.
Năm Nguyên Cảnh thứ mười sáu, được cắt cử đến Vân Châu, vì diệt cướp có công, từng bước một lên tới vị trí Đô Chỉ Huy Sứ, trở thành một trong ba người có quyền thế nhất Vân Châu.
Dương Xuyên Nam đang ngồi trong công đường xử lý công vụ bỗng ngẩng đầu, mấy giây sau, có tiếng bước chân truyền đến, một nữ tử mặc giáp nhẹ đi vào, suốt quãng đường không hề có nhân viên nào ngăn cản.
Nàng này cao gầy, eo đeo bội kiếm, sau lưng có một cây ngân thương, mặt trái xoan xinh đẹp, mặt mũi đường nét rõ ràng, đẹp nhưng không phải theo kiểu đường nét yếu đuối của nữ nhân, ngược lại khí khái bừng bừng.
Nàng cột đuôi ngựa buộc cao, để lộ vầng trán trơn mịn.
"Tuần phủ đã vào thành." Nàng nói câu đầu tiên khi vào cửa, đi thẳng vào vấn đề, dứt khoát lưu loát.
Dương Xuyên Nam hơi khựng lại, rồi khẽ vuốt cằm, "Đã biết."
"Nguyên Cảnh Đế đáng chém ngàn đao, cả ngày chỉ biết tu tiên, Đế Vương nhân gian mà còn vọng đòi trường sinh, đúng là si tâm vọng tưởng." Nàng vừa mở miệng là phun ra đầy hoa: " "
"Hay nhỉ!" Dương Xuyên Nam nhíu mày.
Lý Diệu Chân cười khẩy, "Ta đâu phải người làm công ăn lương."
Nàng tựa ngân thương vào tường, ngồi xếp bằng ở vị trí dành cho khách bên bàn trà, gỡ bội kiếm, để vắt ngang đầu gối, hỏi:
"Tuần phủ tới, ngươi sẽ phải giao ra binh quyền, đây là quy củ của Đại Phụng. Ngươi định làm thế nào?"
"Nếu là quy củ, đương nhiên chỉ có thể làm theo." Dương Xuyên Nam đáp.
Lý Diệu Chân gật đầu: "Ta sẽ giúp ngươi."
Dương Xuyên Nam liếc nàng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Trên giang hồ nhiều người nguyện ý cống hiến cho ngươi như vậy, đúng là không oan. Phi Yến nữ hiệp, bổn quan nhận nhân tình này của ngươi, nhưng ngươi phải chú ý đúng mực, đi theo trong đội ngũ có kim la, đường đường Tứ phẩm, đi ra giang hồ, chính là một vị kiêu hùng."
Lý Diệu Chân lơ đễnh: "Sợ cái gì, chưa tới Tam phẩm, thì không chống nổi chiến thuật biển người."
"Món ăn Vân Châu hơi khó ăn, thiên về cay, còn ưa bỏ hương liệu, ta không thích món ăn ở đây, món nào cũng cay, không sợ bị loét đít à?"
Dịch trạm, Hứa Thất An vừa ăn đồ ăn nóng hổi, vừa mắng thầm.
Trong hành lang tụ đầy Đả Canh Nhân và Hổ Bí Vệ, một cái bàn ngồi tám người, miễn cưỡng vừa đủ chỗ ngồi.
Bạch Đế Thành có bốn dịch trạm, chỗ này là lớn nhất, có một cái đại viện, hai tòa nhà ở ba tầng, một trạm thừa, ba trạm lính.