TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 242: Phân tích tình tiết vụ án (1)

Phủ nha?

Phủ nha thì sao, lão tử còn dám giết người ngay ngoài cửa Hình bộ kia! Chỉ giết một tên kinh lịch Thất phẩm nhà ngươi, khó lắm à.

Hứa Thất An đè tay xuống, hắc kim trường đao sắc bén trong nháy mắt cắt đứt da gáy của Kinh Lịch đại nhân, hắn ta cảm nhận rất rõ cơn đau nơi gáy, và dòng máu ấm chảy ra.

Thật đúng là dám giết ta. . . . tim Kinh Lịch Phủ co mạnh, bối rối nhìn những Đả Canh Nhân còn lại, ý bảo họ cản cái tên đồng bạn vô thiên này lại.

Nhưng thái độ của đám Tống Đình Phong làm Kinh Lịch Phủ lo lắng, vì bọn họ chỉ bình tĩnh, lạnh lùng, khoanh tay đứng nhìn. Hắn ta sớm đã nghe nói tiếng xấu của Đả Canh Nhân, cực kì kiêu ngạo, nhưng nếu bảo Đả Canh Nhân dám sát hại mệnh quan triều đình, ngay trong nha môn, hắn ta không tin.

Tống Đình Phong đón lấy ánh mắt của đối phương, cười nheo mắt lại, "Kinh Lịch đại nhân, ngươi dám cướp di sản của mệnh quan triều đình, dù lúc này không giết ngươi, chỉ nhốt ngươi vào trong lao, thì vẫn có cách chỉnh chết ngươi."

Đường ngân la bổ sung: "Đây mới là thủ đoạn Đả Canh Nhân chúng ta thường dùng, đến lúc đó, thứ bọn ta hỏi không chỉ là di sản thôi đâu."

"Hạ quan. . . Biết sai rồi." Kinh Lịch Phủ nói.

Hứa Thất An lúc này mới thu đao về, đá một cước vào Kinh Lịch Phủ: "Đi, gọi tất cả những kẻ dám lấy bạc vào đại đường, bổn quan muốn hỏi tội từng kẻ một."

Kinh Lịch Phủ ôm cái gáy máu chảy ròng ròng, lảo đảo rời khỏi.

Tới khi không còn nhìn thấy bóng lưng hắn ta, Hứa Thất An mới thu mắt về, tiếp tục kiểm tra di vật.

"Ngươi là sợ có di vật manh mối bị lấy mất, khiến không tra được án hả?" Đường ngân la tìm từ, hỏi.

"Nếu Chu Mân thật sự có để lại đầu mối trong di vật, hắn sẽ không chọn những thứ quý giá, vì những thứ ấy dễ khiến người ta sinh ra lòng tham." Hứa Thất An đáp, ngẩng đầu lên nhìn Đường ngân la:

"Ta chỉ là muốn lấy lại đồ thuộc về Chu Mân, chờ vụ án chấm dứt, chuyển cho người nhà của hắn."

"Phẩm đức của ngươi đáng được ta thưởng thức." Đường ngân la tán thán, nói xong lại bổ sung thêm: "Tuy rằng ngươi rất háo sắc."

Không, đây là đạo đức cơ bản nhất. . . . Những kẻ ngay cả tài sản người chết để lại cũng không tha mới là kẻ khốn kiếp, là đồ bỏ đi. Hứa Thất An thầm mắng.

Với lại, chuyện của nam nhân mà gọi là háo sắc à? Rõ ràng là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu!

Hứa Thất An nhớ tới một tiết mục ngắn hồi trước từng xem: Tuy ta uống rượu hút thuốc xăm mình đi chơi đêm, nhưng ta biết mình là cô gái tốt.

Tuy ta ăn chơi ăn chơi lại ăn chơi, nhưng ta biết ta là nam nhân tốt. . .

Chừng mười phút sau, một quan viên mặc áo bào xanh thêu nhạn trắng đi vào nhà kho, theo sau là Kinh Lịch Phủ đã được băng lại vết thương ở cổ, và một quan viên cũng mặc áo bào xanh thêu cò trắng.

Trong quan trường, chỉ cần nhìn quan phục là biết đối phương là mấy phẩm, từ đó đoán ra thân phận, ví dụ như viên quan mặc áo bào xanh thêu nhạn trắng này là quan viên Lục phẩm, trong phủ nha chỉ có một mình Tri Phủ là chính Lục phẩm.

Chỉ nhận quần áo không nhận người, câu này ban đầu chính là từ chốn quan trường mà ra.

Tri Phủ trung niên mặt mũi đầy đặn, thân hình phát tướng nhiệt tình chào đón mọi người, lúc tới gần đám người Hứa Thất An, ông ta nói với giọng vô cùng đau đớn:

"Bổn quan hổ thẹn, bổn quan ngự hạ không nghiêm, để xảy ra chuyện mất mặt bực này."

Ông ta tự trách mình xong, móc ra một gói nhỏ trông khá nặng, "Trong này là một trăm năm mươi lượng, là di vật của Chu Kinh Lịch, bổn quan đã thu hồi lại dùm hắn."

Loại chuyện nhỏ nhặt này không cần thi triển Vọng Khí Thuật, tri phủ một châu có thể nhượng bộ tới mức này, kỳ thật đều vì mặt mũi của Tuần phủ, Hứa Thất An chính là nghĩ tới điểm đó, nên mới không sợ hãi.

Nếu Tri Phủ không chịu nhượng, hắn sẽ đi mách với Trương Tuần phủ. Đương nhiên, chuyện này không phải là chuyện lớn, nhưng người có khả năng lăn lộn trong chốn quan trường, đều là người thông minh.

Vì vậy, Hứa Thất An thò tay ra nhận, suy nghĩ một chút, quyết định không bắt chặt nữa.

"Tri phủ đại nhân, nhờ hỗ trợ chuẩn bị xe ngựa, bổn quan muốn mang di vật của Chu Kinh Lịch về Dịch trạm." Hứa Thất An nói.

Tri Phủ liếc ngân la duy nhất đang đứng đó, thấy người kia im lặng không nói gì liền hiểu ngay, ở đây, đồng la đang nói chuyện với mình mới là người làm chủ.

"Nhất định nhất định."

Hứa Thất An để lại hai Hổ Bí Vệ, dưới sự hỗ trợ của nha dịch phủ nha, vận chuyển di vật của Chu Mân về khách sạn. Họ cưỡi ngựa rời khỏi thành, đi theo còn có một khoái ban bộ thủ.

Còn gọi là khoái thủ.

Thi thể Chu Mân bị vùi trong bãi tha ma cách ngoài thành ba mươi dặm. Bãi tha ma này đã có rất lâu đời, giống với nghĩa địa công cộng của kiếp trước, mộ phần nối tiếp nhau.

Chôn trong bãi tha ma này đều là người nghèo, những người có gia cảnh khá hơn, đều mời thầy phong thủy đi chọn chỗ để chôn.

"Các vị đại nhân, mộ của Chu Kinh Lịch nằm ở chỗ đó." Khoái thủ chỉ vào một nấm mồ nho nhỏ dưới một cây liễu.

Mấy Hổ Bí Vệ gỡ xẻng sắt treo trên lưng ngựa, ngươi một xẻng ta một xẻng đào mộ. Đất bị xúc ra, nghe ‘khục’ một phát, xẻng sắt đã chạm phải quan tài.

Hổ Bí Vệ môn phủi đất quanh quan tài, cậy cái nắp mỏng, một mùi tanh thối khó ngửi ùa ra.

Mọi người đồng loạt lùi ra sau mấy bước, võ giả vốn có khứu giác nhạy cảm, càng không chịu nổi loại mùi kinh dị này.