"Chúng ta phân tích từ đầu đi. Nếu các ngươi là Chu Mân, các ngươi sẽ giải quyết chuyện này thế nào?" Hứa Thất An nhìn mọi người xung quanh, hỏi.
"Dùng ám hiệu của nha môn Đả Canh Nhân?"
"Không phải mới vừa nói rồi à, đẳng cấp giữ bí mật của ám hiệu này không đủ cao."
"Nếu đó là ta..., ta sẽ giấu ở một nơi không ai tìm ra được."
"Nói nhảm, không ai tìm ra được, vậy giấu nó ở đó có ý nghĩa gì!"
Nói đến đây, mọi người ngẩn ra, không khí chìm vào im lặng ngắn ngủi.
Hứa Thất An vỗ tay bốp một cái, nhìn đồng la trong lúc vô tình đã nói ra huyền cơ kia, nói: "Không sai, mục đích Chu Mân giấu chứng cứ chính là để tìm ra, là để chúng ta tìm được. Thuận theo mạch suy nghĩ đó của các ngươi suy nghĩ tiếp đi."
Trương Tuần phủ đấm nắm tay vào lòng bàn tay, tạo ra một tràng âm thanh khen ngợi, giọng phấn khởi:
"Chính là đạo lý này, Chu Mân sẽ không giấu chứng cứ ở một nơi không ai tìm được. Như vậy, vật manh mối được giấu, sẽ không phải là vật quý trọng, và dễ khiến người khác chú ý."
Thế là, mạch suy nghĩ của mọi người đều như được mở ra, như vừa chạm vào cánh cửa mở ra thế giới mới. Ai nấy hưng phấn thúc giục mình suy nghĩ.
Mấy phút sau, các Đả Canh Nhân ngơ ngác nhìn nhau, "Nhưng mà, đống đồ này đều đã kiểm tra rồi, không có ám hiệu, cũng không có cái nào kết hợp với ngọc bội được."
Cánh cửa mở ra thế giới mới ầm ầm đóng lại, lại bắt đầu nghi ngờ cuộc đời rồi. Ai nấy quay qua, nhìn về phía Hứa Thất An.
. . . Manh mối đưa ra quá ít, không thể nào điều tra nổi. Nhưng, tra án chính là đi tìm manh mối, một chuyên gia điều tra phá án giỏi, thì phải biết suy nghĩ từ mọi góc độ, từ trong các chi tiết tìm ra manh mối.
Trong khi đám tay mơ sẽ chẳng khác gì trẻ con, không nghĩ ra được gì. Hứa Thất An như không nhìn thấy ánh mắt của mọi người, hắn đang chìm vào thế giới của mình.
"Có đầu mối không. . ." Một ngân la không nhịn được hỏi, nhưng vừa mới thốt ra được mấy chữ, đã bị Khương Luật Trung bịt miệng.
"Đừng quấy rầy hắn." Khương Luật Trung trầm giọng.
Trương Tuần phủ cũng đè tay xuống, ý bảo mọi người bình tĩnh đừng vội. Ông dồn hết mọi hi vọng vào Hứa Thất An, đồng la trẻ tuổi này đã dùng "chiến tích" của mình, chứng minh giá trị và năng lực của hắn.
Trương Tuần phủ không nhịn được nghĩ, Ngụy công phái Hứa Thất An đi theo, có phải đã liệu trước Vân Châu có biến hay không?
Chính vì dự liệu được án này sẽ khó khăn. . . . nên mới phái kỳ tài phá án Hứa Thất An này tới để trợ trận. . . . Ngụy công quả nhiên là mưu tính sâu xa, bố cục kỹ lưỡng.
"Xem ra, Ngụy công thần cơ diệu toán đã phái Hứa Thất An đi, chứng tỏ hắn nhất định sẽ phá được án." Trương Tuần phủ thầm phấn khởi, lòng thoáng cái nhẹ nhõm vui vẻ hẳn, không còn sự nặng nề bực bội.
Ông xuất thân Ngự Sử, việc phá án quả thật là đã làm khó ông, may mà có Hứa Ninh Yến. . . .
Hứa Thất An không biết suy nghĩ phong phú trong đầu Trương Tuần phủ, hắn đang chìm trong thế giới suy luận của mình:
Trong đống di vật này thật sự có manh mối không? Nếu mình là Chu Mân, mình sẽ nghĩ cách để lại manh mối cho Đả Canh Nhân. . . . Nhưng chưa chắc sẽ để lại ở trong đống di vật, vì rất dễ bị phá mất. Chỉ cần một vụ cháy là đủ biến tất cả thành tro tàn. . . . Nhưng không để lại manh mối thì không được, cách đảm bảo nhất là hai tay cùng múa, không bỏ trứng gà trong cùng một giỏ.
Đúng rồi!
Hai tay cùng múa, Dương Oanh Oanh chính là cái rổ thứ hai của Chu Mân.
Dương Oanh Oanh là thu hoạch ngoài ý muốn, không phải là manh mối Chu Mân để lại cho Đả Canh Nhân. Nếu trong đống di vật của Chu Mân không tìm ra được manh mối, vậy tại sao không tìm nơi đột phá từ chỗ Dương Oanh Oanh.
Nghĩ tới đây, Hứa Thất An giật mình, có cảm giác suy nghĩ sáng tỏ thông suốt.
Đám ngân la Luyện Thần Cảnh nhạy cảm cảm nhận được tâm tình Hứa Thất An biến hóa, tinh thần của họ cũng chấn động theo, đang định hỏi, thì đã thấy mắt Hứa Thất An lại sầm xuống, lại chìm vào suy tư.
Thám tử lừng danh Hứa Ninh Yến suy luận lại gặp phải bình cảnh, chính là manh mối ở trên người Dương Oanh Oanh quá ít.
"Vẫn là vấn đề kia, manh mối quá ít, đơn thuần chỉ là nửa tấm ngọc bội, nhiều lắm thì suy đoán nó là tín vật nào đó. . . . Soát lại đầu mối lần nữa nào, bỏ tuyến đầu mối của Chu Mân đi, tập trung vào cái rổ Dương Oanh Oanh này. . . .
"Giả sử Dương Oanh Oanh đến được Thanh Châu, gặp được Tử Dương cư sĩ, dâng lên ngọc bội, nói rõ ngọn nguồn. . . ." Hứa Thất An tự tưởng tượng ra quá trình:
"Tử Dương cư sĩ sẽ làm thế nào? Ông ấy cũng sẽ gặp phải khốn cảnh bây giờ mình đang gặp: bị thiếu manh mối.
"Trong tình huống bị thiếu manh mối, nhất định là sẽ nghĩ cách để tìm hiểu thêm tin tức, vậy làm sao để tìm được tin tức? Đương nhiên là hỏi người mang ngọc bội đến. . . . Đúng đúng đúng! Chính là hỏi người mang ngọc bội đến."
"Ta nghĩ ra rồi, ta nghĩ ra rồi!" Hứa Thất An kêu to.