TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 245: Cởi bỏ bí ẩn (2)

"Nghĩ ra cái gì?" Tất cả mọi người, gần như đồng thanh.

"Không vội, " Hứa Thất An phân phó: "Gọi Dương Oanh Oanh tới đây, ta có lời muốn hỏi nàng ta."

"Đi nhanh đi nhanh!" Trương Tuần phủ thúc giục.

Một đồng la chạy lên lầu, mời cái thiếu phụ đầy đặn xinh đẹp đã ăn cơm xong đang ở trong phòng đi ra.

Dương Oanh Oanh vẫn mặc bộ đồ bằng vải thô như khi gặp lần đầu, dịu dàng thi lễ: "Đại nhân gọi dân phụ xuống lầu có việc gì?"

Hứa Thất An hỏi: "Đêm Chu Mân giao ngọc bội cho ngươi, đã nói gì?"

Dương Oanh Oanh lắc đầu: "Ngoài những lời dân phụ đã nói, Chu đại nhân không nói thêm gì khác. Bằng không, dân phụ sẽ không quên."

Lúc thì nàng ta gọi Chu Mân là phu quân, lúc thì gọi là Chu đại nhân, đây là biểu hiện cực đoan của sự không tự tin. Trong lòng nhận định Chu Mân là phu quân, nhưng lại cảm thấy mình không có danh phận, hữu danh vô thực, nên cách xưng hô mới không ngừng thay đổi.

Hứa Thất An vuốt ve chén trà, nhất định còn có lời nhắn nhủ khác, bằng không thì dù Tử Dương cư sĩ có là thần tiên, cũng bó tay chịu chết. Chu Mân là ám tử thâm niên, chỉ số thông minh nhất định online. . . . Ừ, Dương Oanh Oanh không biết, có thể là vì nàng ta không phát hiện ra mà thôi.

"Ngươi thuật lại tất cả những lời đêm đó Chu Mân đã nói với ngươi lại lần nữa."

"Cái này. . ." Dương Oanh Oanh khó xử: "Dân phụ không còn nhớ rõ. . ."

"Không cần ngươi thuật đúng từng chữ một, kể đại khái là được." Hứa Thất An trấn an, trong lòng hơi trầm xuống, Dương Oanh Oanh bảo không nhớ rõ, e là chuyện đêm đó hai người nói đều là chút ít chuyện nhà.

Giống như ngươi đi ngoài đường cái, nhìn thấy bao người muôn hình muôn vẻ, ngươi sẽ đâu để tâm để ý trông họ thế nào, thậm chí ngay cả màu sắc quần áo họ mặc thế nào quay đầu đi một cái là quên rồi.

Càng bình thường, thì càng không ghi nhớ ở trong lòng.

"Đêm đó Chu đại nhân tìm đến dân phụ, cũng giống như mọi lần, mang cho ta ít son phấn, quà tặng, có thêm một bầu rượu, mấy cân thịt heo. . . .

"Lúc cùng uống rượu, hắn lại kể ít chuyện quan trường cho ta nghe như bình thường, rồi chuyện nạn cướp Vân Châu. . .

"Nhưng vì dân phụ chỉ là một nữ lưu, không thích nghe những chuyện này, nên Chu đại nhân cũng không nói gì nhiều. Sau đó thì chơi đoán chữ. . .

"Cơm nước xong, lúc dân phụ hầu hạ hắn, hắn mới nói với ta chuyện kia, đưa nửa tấm ngọc bội cho ta."

Hứa Thất An nghe được mấy chữ trọng điểm "Quan trường" và "Nạn cướp", nhưng lại chỉ là mấy lời phàn nàn bình thường của Chu Mân mà thôi.

"Đố chữ làm sao, đố những chữ gì?"

Dương Oanh Oanh suy nghĩ một chút, ôn nhu nói: "Mười cái miệng một tấm lòng."

Hứa Thất An vừa bắt đầu suy nghĩ, Trương Tuần phủ đã trả lời trước: "Tư (nghĩa là: suy nghĩ)!"

"Đúng vậy." Dương Oanh Oanh nói tiếp: "Ngàn dặm bỏ một, trăm dặm bỏ một."

Trương Tuần phủ: "Bá." (chữ bá trong thúc bá)

Dương Oanh Oanh gật đầu, nói tiếp: "Một miệng ăn tươi cái đuôi trâu."

Trương Tuần phủ: "Cáo." (nghĩa là: bảo, cho biết)

"Tuần phủ đại nhân lợi hại!" Đả Canh Nhân với Hổ Bí Vệ đều ném qua cái nhìn đầy kính ngưỡng.

Không hiều vì sao, Trương Tuần phủ lại có một cảm giác hãnh diện, tự nhiên có cảm giác rốt cuộc mình cũng không phải là vô dụng, bổn quan cũng là nhân trung long phượng, sao có thể để một mình Hứa Ninh Yến khoái trá vì giành hết nổi bật được.

Đối với người đọc sách, đố chữ chỉ là chuyện thường ngày.

Hứa Thất An bất mãn vì Trương Tuần phủ xen vào, cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn. Hắn gõ bàn, trầm giọng:

"Tuần phủ đại nhân, ta cũng có một chữ đoán không ra, khiến ta mò mẫm đã lâu."

Trương Tuần phủ khẽ vuốt cằm, ý bảo hắn cứ ra đề mục.

Hứa Thất An nói: "Cô nương lập gia đình."

Trương Tuần phủ nhíu mày, rồi chau mày, sau đó sắc mặt cứng ngắc, cuối cùng cả đám người đều ngơ ngác đần ra.

Hứa Thất An thoả mãn gật gù, nhìn Dương Oanh Oanh, ý bảo nàng ta nói tiếp.

"Hai chữ đoán đố cuối cùng là: bạch ngọc vô hà và nhật nguyệt đồng thiên. Chữ đầu là chữ hoàng, chữ sau là chữ minh."

Hứa Thất An bảo đồng liêu mang giấy bút tới, viết những chữ đố ra: Tư, bá, cáo, hoàng, minh.

Năm chữ to.

Khương Luật Trung nhìn tới nhìn lui, "Năm chữ này có ý gì?"

Năm chữ này không sao nối vào nhau được, mỗi chữ đều độc lập với nhau. Chu Mân muốn biểu đạt cái gì? Hay chỉ thật sự là thuận miệng chơi đố cho vui?

Hứa Thất An quay qua nhìn Trương Tuần phủ, Tuần phủ đại nhân vẫn còn đang chìm đắm trong thế giới của mình. . . .

Mà thôi, năm chữ này rõ ràng không phải là đố chữ, nên Tuần phủ đại nhân cũng không còn công dụng, để ông ấy đi phân cao thấp với ‘cô nương lập gia đình’ đi.

Sau đó, đến lượt Hứa Thất An chìm vào thế giới của mình: "Nếu đây là manh mối Chu Mân muốn tiết lộ cho Tử Dương cư sĩ, vậy nó sẽ không quá thâm ảo hay tối nghĩa, phải là thứ mà người đến Vân Châu lần đầu cũng có thể nhìn thấy.

"Cái gì mà mới tới cũng có thể đơn giản nhìn ra? Đổi cách suy nghĩ khác, thứ người mới tới Vân Châu cần có là. . . ."

Nghĩ ra rồi!

Hứa Thất An thở ra một hơi thật dài: "Ta đã gỡ được bí ẩn rồi."