TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 250: Số hai vấn đề (1)

Ở thời đại này, cách để tạo ra quả sơn trà không hạt, có thể gọi là bí thuật.

Nhưng đối với một học sinh trung học có kiến thức sinh học tốt như Hứa Thất An, đây chỉ là một chuyện bình thường. Thậm chí hắn còn biết cây cối muốn nối dõi tông đường, phải nhờ đám côn trùng như ong bướm thụ phấn giúp.

Bầu không khí cứng lại, lời nói của Hứa Thất An quả thực đã làm chúng quan viên trở tay không kịp, không tin nổi. Phải biết lúc trước, khi bọn họ biết được cách tạo sơn trà không hạt, họ đều khen ngợi nó hết lời.

Không ngờ lại bị một đồng la nho nhỏ nói một câu ra hết.

Lý Diệu Chân mở to đôi mắt đẹp, nhìn kĩ lại đồng la kia lần nữa, nhận ra có lẽ mình đã đoán sai, đồng la này có lẽ bị tửu sắc rút cạn hết sức lực, nhưng hắn không phải giá áo túi cơm, cũng có vài bản sự.

Được Trương Tuần phủ cho ngồi ở chủ bàn, xem ra cũng có vài phần thực lực. Lý Diệu Chân thu hồi sự khinh thị trong lòng, nhận ra mình đã coi thường người ta.

Ngân la đồng la đều được xếp ngồi ở các bàn khác, sao chỉ có một mình tiểu tử này là được ngồi bên cạnh Tuần phủ?

Đây không phải đơn giản "có vài phần bổn sự" là đủ giải thích được. Chả lẽ những ngân la đồng la khác không phải là nhân tài?

‘A, tự nện đá lên chân mình.’ Lý Diệu Chân cười khẽ hả hê, vui vẻ khi nhìn thấy Tống Bố Chính Sứ kinh ngạc.

Dù Tống Bố Chính Sứ đã dày công tôi luyện tu vi quan trường, trong lòng vẫn thẹn không chịu nổi. Nãy giờ nói bao nhiêu là lời ba hoa chích choè, nào là Bạch Đế che chở, nào là hương khói hun đúc, kết quả bị vả mặt ngay trước mặt mọi người và Tuần phủ .

"Ninh Yến, mấy chuyện bình thường như vậy, đương nhiên Tống Bố Chính Sứ sẽ nói rõ với bổn quan, ngươi nhiều chuyện gì hả?" Trương Tuần phủ khiển trách.

Ngoài mặt thì là răn dạy Hứa Thất An, kỳ thật trong bông có kim ngầm châm biếm Tống Bố Chính Sứ.

"Không biết cao tính đại danh vị đại nhân này là gì?" Nhờ có Tuần phủ đại nhân giải vây, cuối cùng Bố Chính Sứ đại nhân cũng lấy lại được khí lực, mặt không thay đổi hỏi.

"Hạ quan họ Hứa, danh Thất An, chữ Ninh Yến." Hứa Thất An trả lời.

"Người này rất có tài hoa." Trương Tuần phủ vuốt râu, mỉm cười đề cử Hứa Thất An.

Quả nhiên, chúng quan viên lại dời ánh mắt, một lần nữa tập trung lên người hắn, suy nghĩ về thân phận của hắn, và vị trí của hắn trong đoàn người của Tuần phủ.

"Thì ra tên hắn là Hứa Thất An, ồ, cái tên này nghe quen quen." Lý Diệu Chân hơi nghĩ một chút, liền nhớ ra Hứa Thất An là ai, nàng nhớ số ba đã từng nhắc tới người này, rất là khen ngợi.

Hèn gì được số ba coi trọng như vậy, quả nhiên bất phàm.

Bầu không khí lúng túng được Tống Bố Chính Sứ cưỡng ép hóa giải, ông ta tiện thể giới thiệu phong thổ Vân Châu, nhưng không nhắc tới cây sơn trà nữa, chứng minh trong lòng vẫn vô cùng chú ý.

Lúc Trương Tuần phủ uống đến hơi say, tiệc tối chấm dứt, không có ai quá say, cũng chẳng có người không có mắt đề nghị đi Giáo Phường Ty chơi bời, không thì Tống Đình Phong đã vui rồi.

Đây là kiểu tiệc tối không bị ngợp trong xa hoa quá mức, giống như chúng chư công trong triều, hầu như không hề đến Giáo Phường Ty.

Người đạt đến vị trí nhất định, thân phận của ngươi sẽ khiến ngươi phải quan tâm tới hình tượng của mình. Dù ngươi có tham lam cỡ nào, thì hình tượng biểu hiện bên ngoài vẫn phải ngay ngắn công chính.

Lấy ví dụ như Hứa Thất An đi, hiện giờ hắn có thể tha hồ đi ăn chơi miễn phí, vì hắn còn trẻ tuổi, thân phận cũng còn thấp.

Nhưng nếu có một ngày hắn quyền cao chức trọng, hắn sẽ phải trả tiền.

Trương Tuần phủ và các quan viên hành lễ chia tay nhau ở ngoài cửa phủ đệ, rồi lên xe ngựa, nghênh ngang rời đi.

Xe ngựa chạy được một quãng, ông vén rèm xe, khen: "Ninh Yến, làm tốt lắm."

Hứa Thất An biết ông đang nói tới chuyện quả sơn trà không hạt, liền đáp: "Chuyện nhỏ thôi."

Trương Tuần phủ "chậc chậc" hai tiếng, giọng điệu khi hai người nói chuyện với nhau càng lúc càng thoải mái tùy tiện, không còn kiểu cách nhà quan, "Ngay cả chuyện người dân nuôi trồng mà ngươi cũng tinh thông nữa hả?"

Hứa Thất An còn chưa kịp trả lời, Khương Luật Trung ở đằng trước đã cười xen vào: "Hắn còn tinh thông cả luyện kim thuật kìa, không thua gì áo trắng Ty Thiên Giám!"

Ngươi cướp hết lời tinh tướng của ta rồi, ta còn tinh tướng kiểu gì? Hứa Thất An vội chỉnh lại: "Không phải đâu. Áo trắng Ty Thiên Giám chỉ coi ta là nửa sư phụ thôi."

Ba người cười ha ha.

Hứa Thất An Thuận thế hỏi: "Đại nhân, sao hôm nay hiền lành thế?"

Trương Tuần phủ quay đầu lại nhìn tòa phủ đệ đã không còn nhìn thấy nữa, trầm giọng: "Vân Châu hiện giờ lấy Tống Bố Chính Sứ làm chủ, hắn ta không hợp với Dương Xuyên Nam."

Hứa Thất An nhớ lại: "Đúng là có hơi lạnh nhạt, nhưng Dương Xuyên Nam với ai cũng lãnh đạm cả."

Trương Tuần phủ cười khẩy: "Điều đó cho thấy đa phần quan trường Vân Châu đều là họ Tống."

"Mời đại nhân chỉ giáo."

"Trong ba ty, Đô Chỉ Huy Sứ Ty là ty có quyền lực lớn nhất, nhưng vừa rồi người ra nghênh đón bổn quan lại là Tống Bố Chính Sứ. Tuy Bố Chính Sứ đúng là nên ra mặt trong trường hợp này, nhưng ngươi nhớ kĩ lại xem, người đầu tiên hắn giới thiệu cho bổn quan là Đề Hình Án Sát Sử, chứ không phải Đô Chỉ Huy Sứ. Rõ ràng, hai người này quan hệ không hòa thuận.

"Bổn quan ở đó đã để ý thấy, hầu như Dương Xuyên Nam lúc nào cũng im lặng, Bố Chính Sứ mới giống như là nhân vật chính, trong chốn quan trường, có một điểm cần phải chú ý, không được phép vượt quá chức phận." Trương Tuần phủ cười:

"Ninh Yến, để ý mà học tập."

"Ta chỉ là một võ phu, học những thứ này làm gì!" Hứa Thất An âm thầm ghi nhớ.

"Với lại, bây giờ ta mới ngẫm ra." Trương Tuần phủ nói: "Biết vì sao họ Tống lại mang quả sơn trà ra trên bữa tiệc không?"

'Tinh tướng' chứ làm gì! Hứa Thất An lắc đầu: "Không biết."

"Nhưng phàm có tò mò đưa ra câu hỏi gì hắn cũng không trả lời, coi như cho ta một cái ra oai phủ đầu không nặng không nhẹ." Trương Tuần phủ cười nhạt:

"Lại còn ra ám chỉ với ta, diệt trừ một người, Vân Châu mới an được. Giống như sơn trà vậy."

Diệt trừ người nào, không cần nói cũng biết.

Các ngươi làm quan sao hôm nào cũng lục đục với nhau thế! Hứa Thất An đau đầu dứt dứt mi tâm.

Ngụy công nói không sai, mình đúng là không thích hợp với quan trường, tinh lực con người là có hạn, một nửa dành cho Phù Hương, một nửa dành để tu hành.

Không còn thừa tinh lực để lăn lộn trong quan trường.