Chủ cửa hàng cắt cho bọn họ mấy cân thịt chó, không muốn lấy tiền, nhưng Hứa Thất An vẫn nhất quyết để lại cho hắn năm lượng bạc, không phải tiền trả cho ‘thịt chó’, mà là tiền phí Tống công tử trả.
Tống Đình Phong quay đầu đi, giọng tiếc hận: "Dù gì bây giờ cũng không về được, hay là ở cửa hàng này luôn đi, tiền ta cũng trả rồi. "
"Đúng vậy, trong cửa hàng còn có mỹ nhân phục vụ nữa." Hứa Thất An chu miệng: "Vậy ngươi quay lên đi, các nàng còn đang trơn đấy."
" " Tống Đình Phong cảm thấy, Hứa Ninh Yến này, nói năng thật là thô tục. Phải nói là: Các nàng đang chờ ‘quân tới để hái’ chớ.
Đêm khuya, trong một căn nhà lớn nào đó.
Lý Diệu Chân ngồi xếp bằng trên giường nhỏ tĩnh tọa, mái tóc đen nhánh xõa tung, làm nổi bật gương mặt trái xoan nhỏ nhắn màu ngăm ngăm, vẻ anh khí bừng bừng trong sắc đẹp tuyệt trần.
Tới Vân Châu hơn một năm, không phải thao luyện tư quân, thì là vào núi trừ phiến loạn, khiến mặt nàng chuyển từ màu trắng muốt thành màu ngăm ngăm.
Nhưng là đệ tử Thiên Tông, nàng không quan tâm bề ngoài, quan điểm của họ là: Ta, không được có tình cảm!
Ngay cả tình cảm còn có thể không có, thì bề ngoài càng không cần quan tâm.
Tĩnh tọa kết thúc, nàng ngưng thần cảm ứng hồi lâu, phát hiện trong nhà không có khí tức của Mị.
Mị vẫn chưa về?
Ba đồng la, đối với Mị chỉ là một đĩa đồ ăn, huống chi Hứa Thất An kia còn là một đãng tử đã bị tửu sắc móc sạch thân thể, thế càng không có vấn đề gì.
Theo lý thuyết, giữa ban ngày khiến bọn họ thần hồn điên đảo, là có thể lấy ngay được tin tức cần thiết, vậy sao tới giờ này mà vẫn còn chưa về?
Chẳng lẽ Mị vi phạm lệnh nàng, thèm ăn nên xử người ta rồi?
Lý Diệu Chân loại bỏ ngay suy đoán này, Mị đi theo nàng mấy năm, ưu điểm lớn nhất chính là nghe lời, hồi còn sống là người đàng hoàng, sau khi chết vì bệnh gần như không hề có oán khí, khá là hiền lành, biết Hứa Thất An không chịu nổi nghiền ép, hẳn sẽ không hút tinh khí của đối phương.
Chắc là nhất thời ham chơi. Lý Diệu Chân vén chăn, chui vào, tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Lý Diệu Chân rửa mặt, ăn sáng xong, đến khi mặt trời lên thật cao, vẫn không thấy Mị trở lại phục mệnh, rốt cuộc nàng cũng ý thức được tình huống không được bình thường.
Nàng ngồi ở trong viện, vẽ một bát quái trận thái cực bản thô sơ, lấy mấy món đồ âm như đất của mộ phần, mỡ xác chết, mắt mèo vân vân, bày vào vị trí xác định.
Lại lôi ra một người giấy nhăn nhúm, đặt lên hình thái cực, hỗ trợ khí cơ kích hoạt trận pháp.
Trong hình ảnh người phàm không nhìn thấy, người giấy điên cuồng chộp lấy âm khí ẩn trong các vật âm, hút vào mình, tay chân giật giật.
Tiếp theo, người giấy lảo đảo đứng lên, yên lặng mấy giây, sau đó lại nằm xuống, biến thành một người giấy bình thường.
Sắc mặt Lý Diệu Chân trở nên ngưng trọng, người giấy này là vật phẩm Mị đã từng phụ thuộc lên, có lưu giữ khí tức của Mị, là thứ có thể chỉ dẫn nàng tìm được Mị.
Nhưng xuất hiện tình huống này, thì có ba khả năng: Một, Mị xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hồn phách bị chôn vùi. Hai, Mị bị phong ấn. Ba, Mị đã rời khỏi thành Bạch Đế, vượt ra khỏi phạm vi cảm ứng của người giấy.
Trong ba khả năng này, dù là loại nào, thì cũng chứng tỏ Mị đã xảy ra chuyện.
"Cởi chuông phải do người buộc chuông!" Lý Diệu Chân thầm nghĩ.
Dịch trạm!
"Xem xong chưa, trướng bộ này có phải là thật không?"
Trong phòng, Tống Đình Phong ngậm kẹo cứng sơn tra, hỏi Hứa Thất An đang dựa vào bàn xem trướng bộ.
Chu Quảng Hiếu thì ngồi xếp bằng tĩnh tọa, thổ nạp luyện khí.
"Ngươi biết cái gì gọi là đối trướng không, thẩm vấn phạm nhân còn phải đối chất tận mặt đấy." Hứa Thất An tức giận nói.
"Vậy mà ngươi còn hào hứng xem thế?" Tống Đình Phong ngáp, tối hôm qua nghỉ trong khách sạn không được tốt lắm, nhưng lý do thật sự là di chứng sau khi hắn bị trúng ảo thuật ngày hôm qua.
Tống Đình Phong chỉ cần chờ Trương Tuần phủ trở lại, bàn giao nhiệm vụ xong, sẽ lập tức tới phủ nha ủy thác nha môn tìm Tô Tô cô nương mến yêu của hắn.
"Ít nhất ta đã nắm được đại khái tất cả mọi chuyện." Hứa Thất An trả lời.
"Ta đi nhà xí." Tống Đình Phong không làm nhàm với hắn.
Chờ Tống mắt híp rời phòng, Hứa Thất An nghiêng đầu, nhìn Chu Quảng Hiếu đang thổ nạp: "Ngươi có muốn thử đi tìm Tô Tô cô nương không?"
Chu Quảng Hiếu mở mắt ra, liếc hắn một cái, không lên tiếng.
"Chưa nghĩ ra?" Hứa Thất An cười.
"Ừ."
Hứa Thất An vô trách nhiệm ba hoa: "Chuyện này mà còn cần suy nghĩ? Ngươi với Tô Tô cô nương đã từng làm chuyện vợ chồng, trong khi muội muội thúi kia trong nhà ngươi, chắc ngay cả bàn tay nhỏ cũng còn chưa cho ngươi sờ nữa đúng không? Còn không biết xấu hổ đòi ngươi một trăm lượng bạc! Thèm tiền muốn điên luôn, lão già đáng chết đó coi nữ nhi của mình là vật kiếm tiền, không bỏ phí nàng ta.
"Ngươi từng nhìn thấy thẩm thẩm ta chưa? Thẩm thẩm ta đẹp không? Đại mỹ nhân số một số hai đấy. Năm đó, nhị thúc ta cưới thẩm thẩm lễ vật đám hỏi cũng chỉ có hai mươi lượng thôi. Cái hôn thê kia của ngươi, dựa vào cái gì hả?"
Một trăm lượng bạc, đặt vào nhà người bình thường, không ăn không uống tích cóp cũng phải mất năm năm, bình thường thì phải tốn mười năm.
Một bên là huynh đệ, một bên là vị hôn thê, Chu Quảng Hiếu lựa chọn im lặng. Nhưng trong đầu không khỏi nghĩ tới tiếng thở gấp của Tô Tô cô nương, tư thái phong tình vạn chủng của Tô Tô cô nương.
Lão Chu mới vừa định nói, dưới lầu đã vọng lên tiếng kêu của Tống Đình Phong: "Ninh Yến, có khách!"