Giải ám hiệu? !
Giờ khắc này, Trương Tuần phủ rất muốn móc lại lỗ tai, để đảm bảo tai mình không bị rái bít kín.
Trong suy nghĩ của Tuần phủ đại nhân, vụ án Chu Mân tăm tối khó khăn, ngoài ám hiệu để lại thì không còn đầu mối nào khác, muốn tra ra thì đầy dẫy nguy nan, nên ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần đánh trường kỳ kháng chiến, dù không kịp hồi kinh trước khai xuân, cũng phải truy xét vụ án tới cùng.
Nhưng, không thể nào ngờ, trường kỳ kháng chiến còn chưa bắt đầu, đã lấy chứng cớ được rồi, đồng nghĩa án Chu Mân đã kết thúc, đồng nghĩa chuyến đi Vân Châu đã tới gần hồi cuối.
Đồng nghĩa Dương Xuyên Nam đã xong.
Trương Tuần phủ hít sâu, mắt quét khắp người Hứa Thất An lên lên xuống xuống, cứ như lần đầu tiên biết hắn.
Không thể không thừa nhận, ông vẫn coi thường đồng la trẻ tuổi này, vì thưởng thức của Ngụy Công và năng lực Hứa Thất An để lộ ra đã tạo dựng nên lòng tin trong ông, tuy nhiên tới lúc này, ông mới phát hiện, cuối cùng ông vẫn là chưa hiểu hắn.
Này tất thành đại khí.
Đại khái vì có thành tích vĩ đại mười lăm ngày không ngủ làm nền, nên đối với tiến triển của vụ án, Khương Luật Trung chỉ thấy vui vẻ và yên tâm, cho rằng thành tựu này là phù hợp với năng lực của Hứa Thất An, chẳng hề suy nghĩ gì nhiều, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ:
Hứa Thất An có tư chất kim la nha.
Nói một cách chính xác, là tư chất kim la của hắn càng thêm vững chắc. Nếu trước đây chỉ cỡ năm - năm, thì bây giờ là bảy - ba.
Trương Tuần phủ bình ổn lại sự mừng rỡ và kích động, trầm ổn gật đầu: "Ngươi đi theo ta."
Bỏ lại mọi người, dẫn đầu vào đại sảnh, lên lầu trở về phòng mình.
Ngoài Hứa Thất An và Khương Luật Trung, không ai khác đi theo.
"Lấy được chứng cớ rồi?"
Hứa Thất An đóng cửa phòng xong, Tuần phủ đại nhân thay đổi bộ dáng trấn định, nhìn hắn chằm chằm, trong mắt không nén được phấn khởi và kích động.
Hứa Thất An móc trướng bộ trong ngực ra, đưa tới.
Trương Tuần phủ không kịp đợi nhận lấy, nhưng không vội vã mở ra, mà sau khi hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc, mới mở ra xem.
"Nhìn thấy mà giật mình, nhìn thấy mà giật mình! Một con số tổng cộng khổng lồ như vậy, tội Dương Xuyên Nam đáng chết vạn lần." Trương Tuần phủ xem xong, siết chặt trướng bộ trong tay.
Tuần phủ đại nhân không hổ là người có học, ta coi một hồi lâu, mới nhìn ra chút mặt mũi. Hứa Thất An khâm phục hỏi: "Số lượng khổng lồ là bao nhiêu?"
Trương Tuần phủ nhìn hắn, như không nghe thấy, lặp lại: "Nhìn thấy mà giật mình, nhìn thấy mà giật mình "
Hứa Thất An hiểu, số lượng đó rất rất lớn, nhưng mà đừng có hỏi, vì hỏi là sẽ giật cả mình.
Trương Tuần phủ trịnh trọng cất trướng bộ đi, tằng hắng: "Sao ngươi giải được ám hiệu? "
"Lợi hại lắm, " Hứa Thất An kể lại quá trình mình giải ám hiệu, vô cùng tỉ mỉ cặn kẽ, không quên thỉnh công cho hai đồng liêu bị xử bắn công khai:
"Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu cũng có vai trò rất quan trọng, họ không những tích cực tham dự giải mật, mà thậm chí không tiếc lấy người nuôi quỷ, hy sinh mặt mũi bản thân vì đại nghĩa, làm nhân gia cảm động."
"Lấy người nuôi quỷ?" Tuần phủ đại nhân kinh hãi.
"Đúng vậy, hôm qua lúc xuất hành, có oán linh cản đường quấy phá, may mà Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu hy sinh bản thân, liều chết chiến đấu." Hứa Thất An nói với giọng thành thực.
"Vu Thần Giáo giỏi nuôi quỷ ngự quỷ, hắc, xem ra có người của Vu Thần Giáo núp trong thành Bạch Đế." Khương Luật Trung cau mày.
Hứa Thất An gật đầu, thấy ném cái nồi này cho Vu Thần Giáo rất là phù hợp, hỏi:
"Tuần phủ đại nhân, ngươi định làm gì tiếp?"
Trương Tuần phủ vuốt râu mỉm cười: "Binh quý thần tốc!"
Sau đó chuyển giọng: "Không vội, cơm nước xong nói sau."
Bày bữa, Trương Tuần phủ ăn cơm xong, ngoắc gọi Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu tới, nhìn hai đồng la, Tuần phủ đại nhân ôn hòa nói:
"Nghe Ninh Yến nói, hai người các ngươi đã cống hiến trong quá trình tra án."
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu lập tức quay qua nhìn Hứa Thất An, có chút cảm động. Rõ ràng Hứa Ninh Yến đã thỉnh công cho bọn họ với Tuần phủ đại nhân.
Chiến công là thứ tốt, đầu tiên là liên quan tới việc thăng chức. Thứ hai là, sau khi kết thúc nhiệm vụ Vân Châu, nha môn sẽ dựa trên độ cống hiến của từng người để phong thưởng.
Phần thưởng vô cùng phong phú.
Huynh đệ tốt nha!
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu cảm động vô cùng.
"Đây là việc chúng ty chức phải làm, phân ưu cho Tuần phủ đại nhân, thành tâm ra sức cho triều đình, chết vạn lần cũng không chối từ." Tống Đình Phong cười híp mắt sảng khoái đáp.
Chu Quảng Hiếu cũng gật mạnh đầu.
Trương Tuần phủ gật đầu tán thưởng, ân cần nói: "Nghe Ninh Yến nói, trong lúc tra án, các ngươi lấy thân nuôi quỷ, chiến đấu ngăn cản oán linh phá án, đã bỏ ra hy sinh rất lớn, có chuyện này không?"
Sự cảm động trên mặt Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu nháy mắt biến mất, dần trở nên cứng ngắc.
"Sao không nói gì?"
"Đại nhân, chuyện nhỏ mà thôi, không đáng để đại nhân phải tự mình hỏi tới." Tống Đình Phong cố cười gượng.
Trương Tuần phủ lắc đầu, ôn hòa nói: "Đợi chuyện kết thúc, Bổn quan sẽ viết chiết tử, bất kỳ ai có cống hiến, đều sẽ được ghi tên, thượng lên triều đình, để luận công ban thưởng."
Mặt hai người Tống Đình Phong trắng bệch, "Tuần phủ đại nhân, không phải là ty chức không muốn, chỉ là bị oán linh kia đả thương nguyên thần, thường hay bị đau đầu, không nhớ được chi tiết."
Động tác hai người rất ăn ý, một tay che mặt, một tay vẫy vẫy: "Không nhớ gì cả, không nhớ gì cả."