TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 326: Nghiệm thi (1)

Ý là biết Thái tử ca ca của ngươi là đồ háo sắc đó... . Hứa Thất An chỉ thuận miệng nói một câu, mà Phiếu Phiếu lại lầm tưởng hắn phá được án.

"Thái tử điện hạ có bị oan hay không, kết luận lúc này hơi quá sớm." Hứa Thất An lắc đầu.

Cái gọi là uống rượu xong làm bậy, chính là nam tử uống nhiều rượu vào rồi, sẽ rất dễ bay bổng, làm ra nhiều chuyện mà bình thường mình không dám làm. Nếu quả thật giống Lâm An miêu tả, Thái tử là người luôn luôn cẩn trọng, như lý bạc băng*, thì sau khi say rượu, bùng nổ sẽ càng hung mãnh. (trong câu “như lâm thâm uyên, như lý bạc băng”: như đi bên mép vực sâu, như giẫm lên lớp băng mỏng trên mặt nước)

"Tại sao điện hạ lại nghĩ là Tứ hoàng tử với hoàng hậu hãm hại Thái tử?" Hứa Thất An hỏi, vừa muốn hóng hớt, vừa vì tra án.

Tứ hoàng tử là bào huynh của Hoài Khánh, đều là do hoàng hậu sinh. Dù Tứ hoàng tử không phải trưởng tử của hoàng đế, nhưng là trưởng tử của hoàng hậu. Theo lý thuyết, kiểu gì cũng danh chính ngôn thuận hơn bào huynh của Lâm An.

Nhưng mà, vì chuyện lập trữ quân hai trăm năm trước đến nay vẫn còn viết trong lịch sử, trở thành một vết tích nặng nề trong lòng những người có học Đại Phụng, tạo thành bóng ma đối với chuyện lập trữ quân.

Nên, Nguyên Cảnh Đế lập thứ tử làm Thái tử, cũng không gì là khó hiểu.

"Hoàng hậu đương nhiên là muốn Tứ hoàng tử làm Thái tử, ta nói cho ngươi hay, trong các hoàng tử ca ca, Tứ hoàng tử và Thái tử ca ca là những người quan tâm quốc sự nhất. Nếu Tứ hoàng tử không muốn làm Thái tử, cần gì nhiệt tình như vậy?"

"Có trưởng tử, mà bệ hạ lại lập thứ tử làm Thái tử, quả thật là không hợp quy củ lắm." Đối với Phiếu Phiếu, Hứa Thất An nói năng không cần giữ kẽ.

Những lời này, dù có cái hào quang là phụng mệnh tra án bảo bọc, thì lẽ ra hắn cũng không nên nói. Nhưng hắn lại nói ra không hề lo lắng với Phiếu Phiếu.

Vì đều là người mình.

"Vì mẫu phi ta năm đó là người được yêu chiều nhất, và xinh đẹp nhất." Phiếu Phiếu kiêu ngạo hếch cằm, gương mặt đẹp như tranh vẽ.

Nhưng mà hồi ở đại điển tế tổ, hắn rõ ràng nhìn thấy hoàng hậu hơn hẳn Trần quý phi, khí chất đó, dung mạo đó, dù đã qua độ tuổi phong hoa tuyệt đại nhất, nhưng ý vị giữa mi mắt vẫn hơn xa các mỹ nhân tầm thường... Nếu hoàng hậu mà trẻ lại hai mươi tuổi, e là còn đẹp hơn cả Lâm An lẫn Hoài Khánh...

Nhưng mà, loại chuyện được yêu chiều lại không phải chỉ dựa vào giá trị nhan sắc, nó còn có nhiều yếu tố khác, ví dụ như tính cách, ví dụ như thủ đoạn, các trò kỹ xảo e thẹn, nói năng ấp úng nửa vời vân vân. Tóm lại là nhiều nhân tố lắm.

Nguyên Cảnh Đế không thích hoàng hậu đến vậy ư? Đến mức lập một thứ trưởng tử làm Thái tử?

Thấy Hứa Thất An trầm ngâm không nói, Phiếu Phiếu chợt sinh lòng cảnh giác: "Ngươi nói sau lưng chuyện này có khi nào có bàn tay âm thầm thao túng của Hoài Khánh không?"

Hứa Thất An nhìn dung nhan rực rỡ như hoa đào của Nhị công chúa, hỏi ngược lại: "Nếu có thì sao?"

Phiếu Phiếu nhướng đôi mi thanh tú, như một con gà mái nhỏ đầy khí thế, nhưng chỉ một khắc sau đã lại sụp xuống, rũ mi:

"Bổn cung vẫn phải thừa nhận, Hoài Khánh tâm cơ thâm trầm, hèn hạ vô sỉ. . . . ."

Giọng nàng tủi thân: "Ta đấu không lại nàng."

Ừm, dám bình thản thừa nhận mình không đấu lại địch thủ Hoài Khánh, chứng tỏ công chúa điện hạ càng ngày càng tin cậy ta rồi... Hứa Thất An khẽ vuốt cằm, có chút hài lòng.

Ngực hắn bỗng rung lên, biết đám nhiều chuyện Địa Thư có người nhắn tin.

"Điện hạ, ta đi vệ sinh một cái, ngài chờ ta." Hứa Thất An đứng dậy, rời khỏi phòng khách, bước đi.

Tiểu hoạn quan đứng ở bên ngoài thấy hắn đi ra, lập tức nhấc chân đuổi theo, nhưng thấy Hứa Thất An đi về phía nhà vệ sinh thì dừng lại, không đi theo nữa.

Vào nhà vệ sinh, móc ra kính nhỏ ngọc thạch, kiểm tra nội dung tin nhắn.

【Sáu: Kim Liên đạo trưởng, có thể che những còn lại giúp ta được không, ta có lời muốn nói với số ba.】

Hằng Viễn tìm mình làm gì...

Thành viên Thiên Địa Hội thành viên thấy số sáu nhắn tin, mỗi người sinh một cảm xúc khác nhau, qua lần nhắn tin trước, có mấy người đã đoán ra số ba chính là đường đệ của Hứa Thất An đã hy sinh vì nhiệm vụ ở Vân Châu kia.

Đại khái chỉ có số năm là lòng dạ trong veo, không ‘nghĩ lung tung’ nhiều như vậy.

Số bốn thầm nghĩ: đồng la tên Hứa Thất An kia mới vừa hy sinh vì nhiệm vụ, Hằng Viễn liền tìm số ba để ‘nói chuyện riêng’, xem ra hắn cũng đoán ra thân phận thật của số ba rồi.

Số hai Lý Diệu Chân thấy tin nhắn ấy, thì thoáng thấy đau lòng. Ai cũng tưởng số ba là đường đệ của Hứa Thất An, đâu biết số ba lại là chính hắn.

Mà hắn, đã hy sinh vì nhiệm vụ ở Vân Châu.

Thiên Địa Hội lại không số ba.

Số một ngồi im nhìn, không phát biểu ý kiến. Số năm thì hoàn toàn không nghĩ gì nhiều, nhìn lướt qua nội dung tin nhắn, rồi bỏ mảnh vỡ Địa Thư sang một bên.

【Chín: Được.】

Lý Diệu Chân sửng sốt, sau đó thì hiểu. Hẳn là Kim Liên đạo trưởng muốn sau này sẽ giải thích chuyện này riêng tư cho số sáu sau.

Trong Thiên Địa Hội, Kim Liên đạo trưởng là người duy nhất biết được thân phận thật của tất cả mọi người.

Hứa Thất An đợi mấy giây, thấy kính nhỏ ngọc thạch hiện lên tin nhắn của Hằng Viễn: 【Số ba, ta muốn nhìn thấy Hứa đại nhân một lần cuối.】

Ngươi muốn gặp thì gặp, nhắn tin cho ta làm gì. . . .. A, Hằng Viễn vẫn còn chưa biết tin mình sống lại... Hứa Thất An ngẫm nghĩ, trả lời:

【Hắn đã sống lại rồi, ngươi muốn gặp hắn, thì tới nha môn Đả Canh Nhân mà tìm.】

Bên kia im lặng một lúc rất lâu, sau đó nhắn qua ba chữ: 【Có thật không?】

Chỉ ba chữ ngắn ngủi, nhưng Hứa Thất An cảm nhận được sự mừng rỡ kích động và không tin nổi của Hằng Viễn đại sư. Rặn lâu như vậy, mà mới đẻ ra được ba chữ.

【Ừ.】

Hứa Thất An trả lời ngắn gọn tương đương.

Hèn gì ngươi không chịu gặp ta, bần tăng còn mới sinh lòng thầm oán ngươi, có lỗi có lỗi. Hứa đại nhân là người tốt, người tốt sẽ có hảo báo, A di đà phật, bần tăng mừng lắm, rất là mừng.

Hứa Thất An liền kể lại câu chuyện ‘đường đệ’ sống lại cho Hằng Viễn đại sư nghe.

Đại sư, ta không muốn thân phận bị công khai. Hy vọng sau này chúng ta vô tình có gặp nhau, thì cười một cái thôi.

Bần tăng hiểu rồi.

Ừm, ngươi đi cười với Nhị Lang đi, xin lỗi nha đại sư, trước kia ta không có lựa chọn, còn lúc này thì ta không muốn bị mất mặt.

Cất mảnh vỡ Địa Thư đi, trở lại phòng khách, Phiếu Phiếu giọng ai oán: "Đi lâu vậy."

"Vừa rồi mải lo nghĩ về vụ án, nghĩ nghĩ rồi nhập thần." Hứa Thất An thuận miệng giải thích, nói: "Điện hạ, ta phải đi xem thi thể của Phúc phi, ngài đi cùng không?"

Phiếu Phiếu lập tức đứng dậy: "Đi đi."

... . .