Hứa Thất An ngay trước mặt nàng, lấy mảnh vỡ Địa Thư, vừa định truyền thư hỏi, thì nhớ ra mình bây giờ là người chết, không thể mở miệng nói chuyện được.
Lúc này, Lạc Ngọc Hành nhìn ra cửa, nhàn nhạt nói: "Hắn đang ở đây."
Hứa Thất An nghiêng đầu, nhìn thấy một con mèo cam đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt màu màu hổ phách nhìn hai người.
"Đạo trưởng, sao ngươi lại tới đây, khoan đã, không phải ngươi không vào được hoàng thành à?"
Mèo cam dựng thẳng đuôi, mềm mại nhảy lên bàn.
Hứa Thất An khẽ đẩy ông ra, "Đang ăn cơm, cẩn thận rụng lông mèo."
Mèo cam không thể làm gì khác hơn là ngồi chồm hổm dưới đất, nghểnh đầu lên, ôn hòa mở miệng: "Sau khi thương thế khỏe hẳn, thì có thể thoải mái ra vào hoàng thành, nhưng hoàng cung thì vẫn không vào được."
Thực lực của Đạo trưởng mạnh hơn mình nghĩ. Hứa Thất An bây giờ không còn là tay mơ, muốn không tiếng động lẻn vào hoàng thành, ít nhất cũng phải là Tứ phẩm.
Dĩ nhiên, trong này không bao gồm võ phu.
Với đặc điểm của hệ thống võ phu, dù có là Nhất phẩm, cũng không thể không tiếng động lẻn vào hoàng thành, hơn phân nửa là sẽ bị phát hiện.
Dĩ nhiên, nếu Nhất phẩm võ phu, thì có thể quét ngang cả phó bản "Đại Phụng kinh thành" này.
"Lấy máu kia là…" Hứa Thất An dù rất tin tưởng Kim Liên đạo trưởng, nhưng cũng vẫn có chút chần chờ.
Cũng giống như có người muốn dùng máy vi tính của ngươi, dù là bạn bè tốt, hay là người thân, thì trong lòng ngươi cũng không thích, vì trong ổ cứng có tới mấy trăm Gb hàng đen lận mà.
"Mượn dược tính của Thoát Thai Hoàn trong máu của ngươi." Kim Liên đạo trưởng trước nhìn Lạc Ngọc Hành, thấy nàng không biểu tình gì, tiếp tục nói:
"Đạo tu hành của Nhân Tông vô cùng khó khăn, chuyện này ngươi chẳng biết được bao nhiêu, chỉ cần biết mỗi tháng, Lạc đạo thủ đều bị nghiệp hỏa đốt bị thương, bị thất tình lục dục hành hạ. Thoát Thai Hoàn có thể trút bỏ thân xác cũ, giúp người ta lấy được cuộc sống mới, có thể tạm thời hóa giải triệu chứng."
Hứa Thất An chậm rãi gật đầu, to gan nói một câu: "Hèn gì ta cảm thấy quốc sư có mị lực không giống bình thường."
Nếu Kim Liên đạo trưởng không có ở đây, hắn nhất định không dám nói câu này.
Kim Liên đạo trưởng đáp trả: "Nhân Tông đạo pháp tu hành đến cao thâm, sẽ có sự tương giao với chúng sinh, có thể giúp ngươi nhìn thấy mặt tình cảm mà trong lòng ngươi khát vọng nhất, ý ta là nói về mặt ái tình."
Trên mặt mèo hiện đầy ý cười giống người: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"
Lạc Ngọc Hành mặt không cảm xúc ngẩng đầu, nhìn Hứa Thất An.
Hứa Thất An khựng lại.
Phản ứng này làm Kim Liên đạo trưởng sửng sốt, rồi thấy hứng thú, hỏi tới: "Có vẻ cảm giác của ngươi rất sâu."
‘Ta tưởng mình là tơ đen khống, ngự tỷ khống, thục nữ khống, loli khống, muội khống, đến cuối cùng phát hiện ta chẳng qua đơn thuần chỉ là háo sắc mà thôi.’ Ta chưa từng thấu hiểu sâu sắc với những lời này đến như vậy. Hứa Thất An cười khan, nhẹ nhàng đổi chủ đề:
"Nếu Kim Liên đạo trưởng đã làm người trung gian, vậy tại hạ đương nhiên tự nguyện tận lực hỗ trợ."
Lạc Ngọc Hành hài lòng gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ngươi có muốn đan dược gì thì cứ nói, bồi thường cho việc lấy máu của ngươi."
Kim Liên đạo trưởng cướp lời Hứa Thất An: "Không cần phải vội, cứ từ từ suy nghĩ, ân huệ của Nhân Tông đạo thủ không phải bình thường có được."
Lạc Ngọc Hành liếc mèo cam.
Cảnh Tú Cung.
Lâm An đến chỗ ở của nương, đi nhanh vào phòng, quần đỏ tung bay, miệng không ngừng gọi: "Mẫu phi mẫu phi."
Trong phòng, Trần quý phi đang lén chùi nước mắt, thấy nữ nhi chạy vào, vội quay mặt đi.
Ơ, Lâm An lập tức im bặt, đi tới cạnh Trần quý phi, cầm tay bà, trong mắt thoáng vẻ đau lòng:
"Mẫu phi, Thái tử ca ca sẽ không sao đâu, thanh giả tự thanh, ngài đừng khóc nữa."
Lúc trước nàng rất lo sầu, một một nửa là vì Hứa Thất An hy sinh vì nhiệm vụ làm nàng rất buồn, nửa còn lại là chuyện của Thái tử, còn Trần quý phi thì mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Là nữ nhi, mà thấy nương buồn bực không vui, mỗi ngày rơi lệ, trong lòng nàng rất là khó chịu, nhưng không biết làm gì.
Cung nữ thiếp thân nói khẽ: "mấy ngày nay, có tông thất thân vương tới gặp nương nương, bọn họ nói, bên ngoài các đại thần đang thương nghị việc lập Thái tử khác.
"Nương nương nghe xong, liền khóc lớn một hồi, hai ngày rồi không ăn nổi cơm."
Lâm An giận dữ, "Đám chó má không biết nhìn xa này, sao lại nói với mẫu phi những thứ này."
Nàng tức tới nổi mắng cả thúc thúc mình là chó má.
"Lâm An, đừng nói hỗn." Trần quý phi nắm lấy tay nữ nhi, thần sắc đau khổ: "Thái tử ca ca của ngươi chỉ là thứ tử, mấy năm nay luôn có người nói hắn phân vị bất chính, thôi mất đi cũng tốt, mẫu phi cũng không cần phải lo lắng đề phòng mỗi ngày."
Lời này làm Lâm An điên tiết, nàng biết mẫu phi là chỉ cái vị chủ hậu cung kia.
Đại cung nữ thở dài: "Nếu tra ra được chân tướng vụ án thì tốt, nhưng đã nhiều ngày như vậy, mà vẫn chưa tiến triển gì."
Vụ án cần phải giữ bí mật, Hứa Thất An từng ba lần bốn lượt nhấn mạnh với hai vị công chúa.
Nhưng bây giờ, thấy nương ngày càng gầy gò, hốc mắt sưng đỏ, Lâm An không nhịn được, nói to: "Ai nói không tiến triển, Hứa Thất An đã tra án xong hết rồi."
Mắt Trần quý phi sáng lên, nhìn nữ nhi chằm chằm: "Án đã được tra rõ ràng? Hứa, Hứa Thất An đó đã thật sự tra ra được?"
Bà ta kích động nắm chặt tay Lâm An.
"Mẫu phi người bóp ta đau."
Nếu đã mở miệng, Phiếu Phiếu cũng không giấu giếm nữa: "Mẫu phi, là hoàng hậu hãm hại Thái tử, nhất định chính là bà ấy."
Trần quý phi biến sắc: "Lâm An, không phải nói bừa."
"Mẫu phi đừng nóng, Lâm An có chứng cớ xác thực."
Rồi nàng kể lại đầu đuôi vụ án cho Trần quý phi.
"Quả nhiên là nàng ta, năm đó, nếu không phải nàng không thủ phụ đạo, bệ hạ há lại đánh nàng vào lãnh cung, há lại lập nhi tử của ta làm Thái tử?" Trần quý phi khóc lớn:
"Bệ hạ trạch tâm nhân hậu, nhớ tới tình xưa không phế nàng, nàng thì hay rồi, bao nhiêu lâu sau, lại nổi lên tâm tư tranh giành ngôi vị Thái tử."
Lời Trần quý phi như sấm vang bên tai Lâm An.
Nàng đã nghe được cái gì?
Hoàng hậu không thủ phụ đạo? Phụ hoàng muốn phế hậu?
Chuyện này đã bao lâu rồi, sao nàng không biết.
Trong đầu Lâm An hiện lên hình ảnh hoàng hậu tính tình ôn hòa, nhưng thiếu nụ cười kia, dù rất không cam lòng bà ấy mưu hại Thái tử ca ca, nhưng tận đáy lòng Lâm An không tin bà là một nữ nhân không thủ phụ đạo.
Nhưng sau khi nghe được thông tin động trời này, nhiều chi tiết trước kia không chú ý bây giờ đã có lời giải thích. Ví dụ như, hoàng hậu luôn ẩn trong thâm cung, không ra ngoài, không quan tâm chuyện của hậu cung.
Ví dụ như, từ hồi Lâm An nhớ được chuyện, thì không còn nhìn thấy hoàng hậu cười nữa. Lại ví dụ như, hoàng hậu đối với Hoài Khánh và Tứ hoàng tử đều lãnh đạm, hoàn toàn không có sự thương yêu giống như mẫu phi đối với mình và Thái tử ca ca.
"Mẫu phi, đây, đây rốt cuộc là sao? Nam nhân mà Hoàng hậu không thủ phụ đạo đó là ai?" Lâm An kích động nắm chặt tay Trần quý phi, tức giận hỏi.
Là nữ nhi phụ hoàng thương yêu nhất, nàng nghe được tin này, đương nhiên là tức giận.
"Đừng, đừng hỏi" Trần quý phi tự biết lỡ lời, rưng rưng lắc đầu: "Chuyện này là cấm kỵ của bệ hạ, chớ có truyền ra ngoài."
...
"Bổn tọa không thích thiếu ân huệ, Hứa đại nhân nói thẳng đi, muốn cái gì?" Lạc Ngọc Hành không định tác thành ý muốn của Kim Liên đạo trưởng, chỉ muốn làm theo ý mình.
Dì à, ta không muốn phấn đấu! Hứa Thất An điên cuồng hô hào trong lòng.
Hắn không nghĩ ra được mình nên cần gì, nên quay qua nhìn mèo cam, trưng cầu ý kiến.
Mèo cam trầm ngâm hồi lâu: "Nhân Tông dùng kiếm thuật xưng hùng Cửu châu, không ngại thì tặng một thiên kiếm thuật đi."
"Nhưng ta dùng là đao." Hứa Thất An lên tiếng nhắc nhở.
"Ai nói kiếm thuật không thể dùng đao được?” Kim Liên đạo trưởng cười ha hả hỏi ngược lại.
Cũng đúng, chỉ cần lấy tinh hoa nòng cốt, vận dụng vào trong đao pháp là được, giống như lúc mình thi triển Thiên Địa Nhất Đao Trảm, có thể phối hợp Sư Tử Hống chế địch.
Hứa Thất An chậm rãi gật đầu.
Lạc Ngọc Hành giơ tay lên, khẽ quét nhẹ qua mặt bàn, ba quyển sách rất mỏng xuất hiện.
Quốc sư nói: "Ở đây ta có ba thiên kiếm thuật, theo thứ tự là 《 tâm kiếm 》, 《 khí kiếm 》, 《 ngự kiếm 》.
"Tâm kiếm cần phải lấy nguyên thần hỗ trợ tu luyện, lấy tinh thần lực để làm đá mài kiếm, mỗi ngày đều phải không ngừng mài kiếm. Nó không cách nào chém thân xác, chuyên chém nguyên thần."
Nghe đến chỗ này, Hứa Thất An theo bản năng quay qua nhìn mèo cam.
Mèo cam "Tăng" một phát, bắn ra móng nhọn, sâu xa nói: "Hứa đại nhân đừng có khiêu khích."
Hứa Thất An lập tức thu hồi ánh mắt.
Lạc Ngọc Hành tiếp tục nói: "Khí kiếm và tâm kiếm thì ngược lại, là loại hàng đầu chuyên dùng để chém giết, tu đến cao thâm, kiếm khí liên tục không dứt, không gì không cắt đứt được."
Hứa Thất An không nhịn được nói: "Kiếm khí ngang dọc ba ngàn dặm, một kiếm quang hàn mười chín châu?"
Lạc Ngọc Hành không nhịn được ngẩng lên, nhìn Hứa Thất An hồi lâu, khen: "Trong phường lưu truyền thơ mới tuyệt thế của Hứa đại nhân, đúng như dự đoán, câu nào cũng hào khí can vân, có khí tượng vạn thiên."
Đây không phải là ta nói, đây là một đại tác gia đếm chữ tính tiền, chuyên sáng tác để kiếm nhuận bút nói.
"Còn có Ngự Kiếm Thuật" Lạc Ngọc Hành nhẹ nhàng vẫy tay, cửa sổ trong nháy mắt mở ra, trong tay áo nàng bay ra một làn kiếm quang, vùng vẫy trong bầu trời đình viện.
Nhanh như sấm, trơn như cá.
Hứa Thất An thở dài: "Ngự Kiếm Thuật thật là thủ đoạn tiên nhân, nên, ta chọn tâm kiếm."
Lạc Ngọc Hành ngạc nhiên một lúc, vuốt cằm nói: "Được."
Ngự Kiếm Thuật dù vừa đẹp mắt vừa huyễn khốc, lực sát thương cũng không thấp, nhưng Hứa Thất An vẫn thấy tâm kiếm thích hợp hắn hơn.
Lý do rất đơn giản, Thiên Địa Nhất Đao Trảm của hắn là đao pháp cực đoan nhất: Trên đời không gì là không chém được, nếu có, thì phải mau chạy thoát thân.
Vì vậy, lúc hắn tu hành, điều đầu tiên nghĩ tới không phải gia tăng số lượng thủ đoạn, mà là làm sao hoàn thiện Thiên Địa Nhất Đao Trảm.
Sau khi có Phật Môn Sư Tử Hống, suy nghĩ này càng thêm vững chắc.
Kỹ năng khống chế đã có, tổn thương vật lý đã có, bây giờ thứ thiếu nhất là thu phát lĩnh vực nguyên thần.
Lạc Ngọc Hành thu hồi 《 khí kiếm 》 và 《 Ngự Kiếm Thuật 》, đưa kiếm phổ 《 tâm kiếm 》cho hắn: "Nếu có chỗ không hiểu, có thể tới Linh Bảo Các tìm ta. Ta có thể giải thích cho ngươi ba lần."
"Đa tạ quốc sư." Hứa Thất An thật lòng cảm ơn.
Tiếp, Lạc Ngọc Hành lấy trong tay áo một cái chén ngọc, ngón tay thon dài nắm chén ngọc, đẩy tới trước mặt Hứa Thất An.
Chén không lớn, chỉ gấp ba lần ly trà, Hứa Thất An thở phào, còn tưởng dùng cỡ tô ăn cơm của Hứa Linh Âm.
Lấy máu xong, Lạc Ngọc Hành nhân lúc máu còn nóng, chạy đi luyện đan.
Trong tĩnh thất, chỉ còn mèo cam và Hứa Thất An.
"Đạo trưởng, ngươi giúp ta che giấu những người khác chút, ta muốn trò chuyện riêng với Lý Diệu Chân."
Thừa cơ hội này, Hứa Thất An định nói cho số hai biết tin mình sống lại.
Kim Liên đạo trưởng "A" một tiếng.
"Có vấn đề gì?" Hứa Thất An cau mày.
"Lý Diệu Chân nói đầu mùa xuân sau sẽ tới kinh thành, tình hình Vân Châu hiện giờ, chắc phải chờ tới khi trừ phiến loạn kết thúc, dù gì không lâu nữa nàng ta sẽ tới rồi, cần gì phải nóng lòng nhất thời." Kim Liên đạo trưởng nói.
Ông đang chờ sau khi Lý Diệu Chân biết tin Hứa Thất An sống lại, sẽ tức giận tới tìm hắn liều mạng, dùng chuyện này khuấy loạn cục diện, hóa giải mâu thuẫn của đệ tử kiệt xuất hai tông Thiên - Nhân.
"Cũng đúng!" Hứa Thất An gật đầu.