TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 344: Bị đâm

Rời khỏi Linh Bảo Các, đã là giờ Mùi canh ba (13:35 phút).

Hứa Thất An vào hoàng cung, cho thị vệ truyền đạt, đứng ở cửa cung chờ một khắc, đến giờ Mùi bốn khắc, mới thấy được tiểu hoạn quan.

"Hứa đại nhân, chúng ta tiếp theo tra cái gì?" Tiểu hoạn quan hỏi.

"Đi phượng cung tìm hoàng hậu. Trước khi thấy hoàng hậu, có cần thông báo cho bệ hạ không?" Hứa Thất An hỏi.

Tiểu hoạn quan vội khoát tay, "Bệ hạ nói, trong hậu cung, ngươi muốn đi đâu thì đi. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là có nô tài phụng bồi, nhất là khi đi gặp quý phi và hoàng hậu."

Hứa Thất An gật đầu.

Muốn gặp nữ nhân của hoàng đế, đương nhiên không được gặp riêng.

Phượng cung còn được gọi là Phượng Tê Cung, là cung điện lớn nhất, xa hoa nhất của hậu cung —— à, không tính tẩm cung của hoàng đế.

Đi tới Phượng Tê Cung, biết Hoàng hậu nương nương đang ngủ trưa, Hứa Thất An và tiểu hoạn quan đứng ngoài hành lang đợi nửa giờ, một cung nữ thanh tú đi ra truyền đạt:

"Hoàng hậu nương nương tỉnh, thỉnh Hứa đại nhân qua."

Hứa Thất An vào điện, gặp được hoàng hậu ở tiền sảnh, hoàng hậu mặc phượng bào thêu chỉ vàng, đầu đội phong quan hoa mỹ.

Chân mày như họa, đôi môi hồng hào, bà không còn trẻ nữa, nhưng gương mặt vẫn trắng muốt nõn nà, không hề già chút nào, làm nhan sắc thịnh thế mỹ nhân không tì vết càng có thêm ý vị thành thục.

Có thể xếp trong hai hạng đầu các mỹ nhân mình đã gặp. Lạc Ngọc Hành xếp thứ nhất, nhưng quốc sư là mị hoặc do tu luyện, có buff, còn hoàng hậu là dựa vào năng lực bản thân, cho nên trong đám nữ nhân cùng loại, hoàng hậu là người cả hậu cung không ai đánh bại được.

Hứa Thất An vội cúi đầu, giữ đủ lễ nghi và quy củ cần có.

"Quả nhiên thiếu niên anh tài."

Hoàng hậu hiển nhiên cũng là một người yêu sắc đẹp, ngắm nghía Hứa Thất An, hài lòng gật đầu: "Hoài Khánh thường nhắc tới ngươi trước mặt Bổn cung, khen ngươi hết lời. Những sự tích phá kỳ án của ngươi ở kinh thành, Bổn cung cũng có nghe thấy."

Ấn tượng đầu tiên của hai bên về nhau không tệ.

Không biết có phải Hứa Thất An tự tưởng tượng hay không mà hắn cảm thấy hoàng hậu đối với hắn rất thưởng thức, không khách khí chút nào.

"Ngụy Uyên có được một thuộc hạ xuất sắc như ngươi, là may mắn của y." Hoàng hậu nương nương dịu dàng nói: "Dâng trà cho Hứa đại nhân."

Cung nữ dâng trà nóng lên, Hứa Thất An hai tay nhận lấy, không uống, dứt khoát hỏi: "Ty chức tới là vì án Phúc phi, có mấy vấn đề muốn hỏi Hoàng hậu nương nương."

"Hứa đại nhân xin hỏi."

"Ngài có biết cung nữ Hoàng Tiểu Nhu không?"

"Bổn cung không biết." Hoàng hậu lắc đầu.

"Vậy trong cung của nương nương, có cung nữ tên là Hà Nhi không?"

"Có." Hoàng hậu trầm mặc mấy giây, chậm rãi gật đầu.

"Dung ma ma ở Giải Các nói, bốn năm trước, Hoàng Tiểu Nhu đã từng vô cớ tự vận, lúc đó cung nữ ở chung phòng đã cứu nàng ta, cung nữ đó chính là Hà Nhi trong cung nương nương."

"Hà Nhi chưa bao giờ đi qua Giải Các." Hoàng hậu chối ngay.

Hứa Thất An tiếp tục nói: "Sau khi ty chức nghiệm thi, phát hiện cung nữ Hoàng Tiểu Nhu từng có một vết thương trí mạng, tuyệt không phải một cung nữ bình thường cứu nổi, ngay cả thái y trong thái y viện cũng không thể cứu được, trừ phi được dùng linh dược cải tử hồi sinh."

Hoàng hậu nhìn chằm chằm Hứa Thất An, nhàn nhạt nói: "Hứa đại nhân nói lời này, có bằng chứng gì không?"

"Thi thể chính là bằng chứng."

"Đan dược kia đâu?"

"Không có." Hứa Thất An lắc đầu.

Người xé trang ghi chép của ngự dược phòng là hoàng hậu?

Hoàng hậu gật đầu, dịu dàng nói: "Bổn cung mệt mỏi, đưa Hứa đại nhân ra điện."

Không phải ngươi mới ngủ trưa dậy à? Hứa Thất An mấp máy môi, ngập ngừng mấy cái, không biết làm sao đành đứng dậy, theo cung nữ rời khỏi Phượng Tê Cung.

Hứa Thất An liếc nhìn mặt trời, "Tiểu công công, kêu ngươi lấy danh sách, làm xong chưa?"

Tiểu hoạn quan moi trong ngực ra một tờ giấy to được xếp lại, "Đang định giao cho Hứa đại nhân."

Không tệ, hiệu suất làm việc rất cao, không hổ là được trong hoàng cung dạy dỗ.

Hứa Thất An mở danh sách, nhìn lướt qua, phía trên liệt kê mười mấy cung nữ, đương sai, thị vệ.

"Chúng ta theo tên trên danh sách, kiểm soát từng người đi." Hứa Thất An nói.

"Vậy còn hoàng hậu bên này "

"Dĩ nhiên là không tra được."

Hứa Thất An thở dài, dù Nguyên Cảnh Đế cho hắn đặc quyền rất lớn, muốn tra ai thì tra, nhưng Hoàng hậu nương nương đánh chết cũng không phối hợp, Hứa Thất An hắn cũng không thể bá vương ngạnh thượng cung.

Nhưng có một điều có thể xác nhận, chính là trong lòng hoàng hậu có quỷ.

Sẽ không phải là hoàng hậu làm thật chứ, vậy thì Hoài Khánh há chẳng phải rất đáng thương sao. Mình có nên tra ra hay không? Nhưng nếu không tra, Phiếu Phiếu cũng sẽ rất đáng thương. Thôi, hai tu la tràng này phải chọn một, Hứa Thất An thầm than thở.

Nhưng như đã nói, hoàng hậu thật là đẹp, lớn tuổi rồi mà còn phong vận như vậy, hồi trẻ còn đẹp tới cỡ nào, hèn gì có thể trở thành hoàng hậu.

Mắt của Hoài Khánh và hoàng hậu có mấy phần giống nhau.

"So ra, vẫn phải tăng cho Lạc Ngọc Hành thêm một bậc, vì nàng có thể thỏa mãn nhiều loại khẩu vị của mình, à, Tô Tô cũng có thể."

Hứa Thất An không khỏi nghĩ tới lời nói mới rồi của Kim Liên đạo trưởng, Lạc Ngọc Hành có sự tương giao với chúng sanh, có thể làm cho nam tử nhìn thấy thứ mà mình mong ước, mà cái hắn nhìn thấy là nữ tử hai mươi, thiếu phụ ba mươi, phụ nữ thành thục bốn mươi tuổi.

"Mình thật không muốn thừa nhận mình là người háo sắc."

Cả một giờ sau đó, Hứa Thất An kiểm tra người trong danh sách, vì thời gian có hạn, hắn phải tính toán làm sao kịp rời khỏi hoàng cung trước giờ đóng cửa, vì vậy chỉ kịp kiểm tra một phần ba danh sách.

Trong tiếng âm vang khi cửa thành đóng lại, hắn thuận lợi rời khỏi hoàng cung, nhận con ngựa cái từ tay Vũ Lâm Vệ, lấy lại hắc kim trường đao Giám Chính tặng, hắn chậm rãi rời khỏi hoàng thành.

Lúc này, nắng chiều chỉ còn lại ráng màu.

Giới nghiêm bắt đầu, người đi đường sớm đã tuyệt tích, Hứa Thất An mặc đồng phục Đả Canh Nhân, còn có kim bài trên người, trừ bên trong hoàng cung, những nơi còn lại đều đi một lèo thông suốt.

"cộp cộp cộp"

Ngựa cái nhỏ chậm rãi bước trên phố không người, Hứa Thất An ngẫm nghĩ về án Phúc phi.

Phúc phi là người bị hại lớn nhất trong vụ án này, làm vật hy sinh để mưu hại Thái tử, kẻ ra tay là Hoàng Tiểu Nhu đã bị diệt khẩu.

Hoàng Tiểu Nhu đã từng bị trọng thương, nhưng được hoàng hậu chữa khỏi, nên hoàng hậu có đại ân với nàng ta.

Mà Tứ hoàng tử là trưởng tử của hoàng hậu, đương kim Thái tử là thứ xuất, hoàng hậu không cam lòng chức vị Thái tử rơi vào tay người khác, nên bày quỷ kế, mưu hại Thái tử, đoạt lại đông cung vị.

Động cơ rất rõ ràng, cả vụ án cũng hợp tình hợp lý, nhưng mà thiếu chứng cớ.

Đúng vậy, muốn định tội cho hoàng hậu, thì phải có chứng cớ.

"Dung ma ma nói đúng, chuyện ở trong thâm cung vốn không thể nói quá nhiều, nhúng một chân vào, là không rút ra được. Mình còn tưởng án này sẽ tốn chút thời gian, không ngờ tiến triển nhanh như vậy, lần này ngay cả cơ hội kéo dài thời gian cũng không, Nguyên Cảnh Đế chết tiệt, còn không hạ chiếu thư phong tước, ngày mai lão tử sẽ xin nghỉ."

Chợt, trong đầu Hứa Thất An hiện lên một hình ảnh: trên nóc nhà bên trái đằng sau có một người mặc áo đen nằm, trên nóc nhà sau bên phải cũng có một.

Trong con hẻm nhỏ phía trước có một người đang đứng, tay cầm đao.

Nhờ đặc điểm của võ giả Luyện Thần Cảnh, hắn lập tức phát hiện ra nguy hiểm.

Suy nghĩ ‘mình bị mai phục’ mới vừa hiện lên, một tiếng xé gió sắc nhọn đã vọng tới.

Hoàng hôn.

Nguyên Cảnh Đế dùng bữa tối xong, đang định đi Linh Bảo Các tìm Lạc Ngọc Hành, ngồi tĩnh tọa thổ nạp với nàng, nghe kinh đạo giáo.

Thì hoạn quan trực ngoài cửa chợt báo tin, "Bệ hạ, Trần quý phi ở bên ngoài cầu kiến."

Giờ này rồi, nàng tới làm gì? Nguyên Cảnh Đế nhíu mày: "Truyền nàng đi vào."

Trần quý phi tới tẩm cung giờ này, nếu mấy năm trước, Nguyên Cảnh Đế sẽ cho là tự tiến cử chẩm tịch, tới hầu hạ ông ta.

Mười năm đầu ông ta tu đạo, đám tần phi trong hậu cung kiên nhẫn không bỏ năn nỉ xin được hầu hạ, Nguyên Cảnh Đế không trả lời, thì lì lợm quỳ chờ ở bên ngoài.

Sau đó thấy ông ta lạnh lùng quyết liệt, biết không vãn hồi được quân tâm, mới dần dẹp bỏ tâm tư đó, yên tĩnh sống qua ngày.

Đến lúc này, đã thành nếp quen.

Thỉnh thoảng bọn họ còn gặp nhau, nói chuyện trên trời dưới đất.

Hậu cung của Nguyên Cảnh Đế có thể nói là hậu cung hòa hợp nhất trong vòng năm trăm năm qua của Đại Phụng.

Hoạn quan thối lui, Nguyên Cảnh Đế ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, nhắm mắt thổ nạp. Không bao lâu, Trần quý phi khóc tức tưởi vọt vào, vừa khóc vừa nói:

"Bệ hạ, ngươi hãy làm chủ cho thần thiếp, cho Thái tử."

Cuối cùng cũng tới vì Thái tử, kết quả này không nằm ngoài dự đoán của Nguyên Cảnh Đế.

Nguyên Cảnh Đế mở mắt ra, lạnh nhạt nhìn Trần quý phi, "Chuyện Thái tử còn đang điều tra, ái phi trở về đi, chuyện đúng hay sai, tự nhiên sẽ có công đoạn."

"Còn đang điều tra? Vụ án không phải đã lộ chân tướng rồi sao? Bệ hạ, ta đã nghe Lâm An nói rồi." Trần quý phi cầm khăn lụa, chùi nước mắt, ai oán nói:

"Thái tử là bị oan, Thái tử là bị oan."

Hử? Nguyên Cảnh Đế cau mày: "Lâm An nói gì với ngươi?"

"Hứa đại nhân kia đã tra ra chân tướng rồi."

Nguyên Cảnh Đế sửng sốt, ông ta biết hôm nay có vớt được thi thể chết đuối ở Giải Các, là cung nữ thiếp thân đã mất tích nhiều ngày của Phúc phi, nhưng ông ta không ngờ, Hứa Thất An nhanh như vậy đã tra ra chân tướng?

Trần quý phi vừa khóc vừa kể lể hết những gì mình biết.

Nguyên Cảnh Đế nghe xong, mặt trầm như nước, quay đầu nói với đại bạn: "Gọi người giám thị Hứa Thất An tới đây."

Lão thái giám lên tiếng đáp lại rồi rời khỏi, chưa tới một khắc, đã dẫn tiểu hoạn quan tiến vào.

Khóe mắt tiểu hoạn quan nhìn thấy Nguyên Cảnh Đế ngồi xếp bằng trên tháp, sắc mặt nhìn không ra vui giận, Trần quý phi quỳ bên mép giường, đang khóc lóc.

Nguyên Cảnh Đế nhàn nhạt hỏi: "Án hôm nay có tiến triển gì không?"

Tiểu hoạn quan đã chuẩn bị sẵn, nghe vậy, lập tức trả lời: "Hứa công tử vào cung, liền lập tức chạy tới nghiệm thi thể, cho ra kết luận là: Cung nữ Hoàng Tiểu Nhu bị người ta nhấn nước mà chết, sau đó vứt xác vào trong giếng."

Sau đó bổ sung các phát hiện khi nghiệm thi để chứng minh quan điểm này.

"Hơn nữa, Hứa đại nhân còn nghiệm ra ở trên ngực cung nữ Hoàng Tiểu Nhu có một vết thương trí mạng, vốn mấy năm trước hẳn đã phải chết rồi, nhưng lại được người ta dùng linh đan diệu dược cứu sống ở Giải Các, hỏi thăm Dung ma ma …"

Lần này, tiểu hoạn quan rất có kinh nghiệm, chỉ thuật lại quá trình, không đính kèm một nhận xét cá nhân nào, cũng không miêu tả những qua lại của Hứa Thất An và hai vị công chúa.

Hắn đã nghĩ kĩ rồi, nói những chuyện này ra, chỉ gây thêm phiền cho Hứa đại nhân, với lại, mình báo cáo chuyện riêng của hai vị công chúa, chỉ càng làm bệ hạ không thích.

Hại người hại mình, cần gì chứ.

Huống chi, Hứa đại nhân đối với hắn cực tốt, vô cùng quan tâm. Tuy nói tánh tình hơi nóng nảy chút, nhưng thật sự không phải là người xấu.

"Xác nhận sổ thu chi của ngự dược phòng bị người ta xé mất mấy trang?" Nguyên Cảnh Đế hỏi lại.

"Hứa đại nhân nói như vậy." Tiểu hoạn quan như cũ không phát biểu cái nhìn của bản thân.

Nguyên Cảnh Đế chậm rãi gật đầu: "Thông báo ngỗ tác cả đêm vào cung, nghiệm thi thi thể cung nữ Hoàng Tiểu Nhu, trẫm muốn lập tức biết câu trả lời."

Sau nửa giờ, đại bạn đưa tới kết quả nghiệm thi của ngỗ tác, giống hệt với của Hứa Thất An, không sai chút nào.

Nguyên Cảnh Đế thất thần, hồi lâu không nói gì. Trong tẩm cung rộng mênh mông không tiếng động.

Trần quý phi nằm phục xuống đất, khóc lóc: "Hứa đại nhân không dám tra hoàng hậu, chuyện này chỉ có bệ hạ tự mình ra mặt mới được. Cầu bệ hạ làm chủ cho Thái tử, cho thần thiếp."