"Ban đầu vì để chứng tỏ "Thân phận", nên ta đã lén trộm một ít vải từ trong cung hoàng hậu..." Nói tới chỗ này, quốc cữu nhìn miếng vải vàng.
Hứa Thất An đã hiểu miếng vải vàng trong người Hoàng Tiểu Nhu này là từ đâu ra.
Có điều, tần phi trong cung có loại vải này hẳn là không ít, chỉ bằng một mảnh vải này, rất khó làm chứng cớ mới đúng... Hứa Thất An nghĩ tới đây, chợt nghe thấy Hoài Khánh nhàn nhạt nói:
"Hứa đại nhân có thể dựa theo kết quả nghiệm thi, lần theo dấu vết tìm ra quốc cữu, huống chi là kẻ đứng phía sau, đã sớm biết mọi chuyện xảy ra.
"Nếu mẫu hậu không nhận, như vậy, tiếp theo đương nhiên sẽ đưa thêm ra chứng cứ, giúp Hứa đại nhân tra tới chỗ quốc cữu. Huống chi, với sự cứng cỏi bất khuất của quốc cữu, vào tù một đêm, cái gì mà chẳng moi ra."
Khóe môi Hoài Khánh cong lên, lạnh như băng giá.
Nàng nói có lý, là mình cứ quen nghĩ theo lối mòn. Một công tử bột như này, e là còn nhiều yếu điểm khác nữa, vấn đề không nằm ở chỗ ông ta có bao nhiêu điểm yếu, mà ở chỗ lựa chọn của hoàng hậu... .
Mặc dù bà ấy không đỡ nổi A Đẩu, nhưng dù gì cũng là đệ đệ duy nhất, nếu Nhị Lang cả ngày chỉ ham khi nam phách nữ, kẻ địch dùng hắn tới công kích mình, vậy mình có cứu Nhị Lang không?
Trong đầu Hứa Thất An hiện lên hình ảnh Hứa Tân Niên đưa một đám tùy tùng, bao quanh nữ tử đàng hoàng vây người ta vào giữa, Hứa Nhị Lang mặt cười đầy dâm đãng nghênh đón...
"Hình ảnh thật đẹp, làm mình nổi hết da gà. Ừ, với giá trị nhan sắc của Nhị Lang, hắn không cần phải dùng sức mạnh, nữ tử đàng hoàng thèm thuồng thân hình hắn có thiếu gì. . . . ." Hứa Thất An thầm nghĩ.
"Ta muốn gặp hoàng hậu, ta muốn gặp hoàng hậu... ." Quốc cữu kích động nhào về phía Hoài Khánh, như một đứa trẻ phạm sai lầm nhưng muốn có một người che chở cho nó:
"Bệ hạ muốn phế hậu thì phế đi, dù gì tỷ ấy cũng không yêu bệ hạ, chức hoàng hậu đối với tỷ ấy có cũng được mà không cũng được. Nhưng mà Hoài Khánh, ngươi chỉ có một cữu cữu là ta thôi."
"Câm miệng!"
Hoài Khánh hiếm khi nổi giận, giọng rất tàn khốc: "Tình cảm của phụ hoàng và mẫu hậu há để ngươi chê sao."
Thật con mẹ nó là một nhân tài! Quả là một kẻ gan to bằng trời, không thể dùng chữ ngu xuẩn để hình dung nữa, làm việc không để ý tới đầu đuôi, luôn nghĩ có người luôn đi sau chùi mông cho mình... Cái này hoàn toàn khác với đám thiếu niên nóng đầu nhưng thiếu kiến thức.
Đưa vào thời đại của hắn chính là một đứa trẻ to đầu, loại người thiếu xã hội đánh... . Hứa Thất An thầm chặc lưỡi.
Mấu chốt nhất là, cắm sừng cho hoàng đế đúng là rất kích thích, nhưng hành động thật sự đáng sợ làm thay đổi mọi thứ lại là, quốc cữu gia này là con bò cạp kéo cứt duy nhất trên đời.
Chuyện này bất kể là hoàng hậu bị phế, hay là quốc cữu bị trừng phạt, đều là chuyện nhà của hoàng đế, không liên quan nhiều tới hắn.
Cho nên hắn rất thoải mái, quá lắm là thấy đau lòng Hoài Khánh, nhưng với sự căm ghét quốc cữu của Hoài Khánh, thì dù quốc cữu có bị chém đầu, vợ lớn cũng sẽ không bị đau lòng gì đâu.
Đột nhiên, linh quang trong lòng Hứa Thất An chợt lóe, hoàng hậu là bào tỷ của quốc cữu không làm gì với ông ta thì đúng rồi, nhưng Ngụy Công sao lại dễ dàng tha thứ cho loại đồng đội heo này?
Cho dù hai nhà là thế giao, nhưng với thủ đoạn của Ngụy Công, gõ cho ông ta một cái, để ông ta biết điều làm người, tuyệt đối là chuyện dễ dàng.
"Ngụy Công biết chuyện này không?" Hứa Thất An hỏi.
Nghe vậy, Hoài Khánh lập tức nhìn hắn, như có điều suy nghĩ.
"Ngụy Uyên?"
Quốc cữu gia một khắc trước còn sợ Hoài Khánh không giúp, lập tức thay đổi thái độ, trở nên âm ngoan cười khẩy: "Đúng, tất cả những chuyện này nhất định đều là Ngụy Uyên thiết kế, nhất định là hắn.
"Hắn hại chết phụ thân ta, bây giờ lại còn muốn hại ta, hắn chính là kẻ lòng lang dạ sói, đáng đời hắn đoạn tử tuyệt tôn."
Trong cái đầu nhỏ của Hứa Thất An thoáng qua một nghi ngờ thật to, trước khi vào phủ, Hoài Khánh còn nói với hắn Ngụy gia và Thượng Quan gia là thế giao.
Nhưng từ thái độ của quốc cữu gia, thế giao ở đâu ra, là kẻ thù truyền kiếp thì giống hơn.
Nghĩ tới đây, Hứa Thất An lập tức quay qua nhìn Hoài Khánh, nàng cau mày, có vẻ cũng không biết rõ nội tình bên trong, nên cũng đang thấy bối rối, khó hiểu vì lời của quốc cữu.
Hứa Thất An hắng giọng, chủ động chất vấn: "Nói vậy là có ý gì, tại sao Ngụy Uyên phải hại ngươi?"
Quốc cữu nhìn hắn, cười khẩy: "Ta dám nói, ngươi dám nghe không? Ngươi có biết Ngụy Uyên năm đó... ."
"Ba!"
Nói được một nửa, Hứa Thất An đã tát cho một tát, cắt ngang lời quốc cữu.
"Được rồi, ta không muốn nghe, ta bây giờ chỉ muốn đưa ngươi về nha môn Đả Canh Nhân." Hứa Thất An nói xong, quay qua nhìn Hoài Khánh, hỏi xin ý kiến.
Hoài Khánh công chúa nói: "Đưa đi đi."
"Hoài Khánh, Hoài Khánh ngươi không thể đối xử với ta như vậy... Ta là nhi tử độc nhất của Thượng Quan gia, mẫu hậu ngươi sẽ không đồng ý ngươi làm như vậy..."
Quốc cữu bị Hứa Thất An xách ra phủ, làm theo lời phân phó của Hoài Khánh, chuyển cho mấy tên thị vệ, để họ áp tải ông ta về nha môn Đả Canh Nhân.
Hứa Thất An nhảy lên lưng ngựa, trưởng công chúa vén rèm xe, giọng lạnh tanh: "Hứa đại nhân, không ngại thì ngồi chung xe với Bổn cung đi."
Ai nha, như vậy không tốt đâu, cô nam quả nữ làm sao ngồi chung xe ngựa được, ta với muội muội thẩm thẩm còn chưa ngồi chung một xe nữa là... . Hứa Thất An nhanh chóng nhảy xuống lưng ngựa, chui vào thùng xe bằng gỗ lim tơ vàng.
Phu xe vung roi, hai con tuấn mã hí vang dộng móng, mau lẹ mà vững vàng rời khỏi Thượng Quan tổ, chạy về phía hoàng thành.
Trong buồng xe, dưới chân là thảm nhung lông dê. Trong cùng có một cái tháp mềm, trên tháp trải đệm màu xanh dệt hình Quỳ Long, hai cái ghế to và một cái bàn uống trà nhỏ được đóng chặt xuống sàn.
Trưởng công chúa mở tủ gỗ dưới bàn uống trà, lấy lá trà, đốt than Thú Kim không khói, vừa nấu trà, vừa nói: "Hứa đại nhân có đề nghị gì?"
Đây chính là xe bảo mẫu phiên bản cổ đại nè... Giá một cái xe ngựa chỉ chừng mấy ngàn lượng bạc... . Hứa Thất An thầm cảm khái, nghe vậy, trầm ngâm:
"Điện hạ chắc hẳn trong lòng đã có chủ ý rồi."
Hoài Khánh chậm rãi gật đầu: "Ta từ trước đến giờ không thích quốc cữu, chuyện này vì ông ta mà ra, thì cũng vì ông ta mà chấm dứt."
Lời ngầm là: Ta định giao quốc cữu ra.
"Nhưng như vậy, hoàng hậu vẫn mang tội bao che." Hứa Thất An cau mày.
Tội này có thể lớn có thể nhỏ, nếu Nguyên Cảnh Đế khoan hồng độ lượng, thì chỉ phạt nho nhỏ mà thôi, không cần phế hậu. Ngược lại, Nguyên Cảnh Đế có thể mượn tội này phế hậu, vì tội danh này cũng đủ rồi.
Với hiểu biết của Hứa Thất An về Nguyên Cảnh Đế, hoàng đế này có tính chiếm hữu rất mạnh, tính quyền dục rất nặng, thứ người như vậy tâm tư thâm trầm, không cho phép một hạt cát rơi vào mắt.
"Ai nói mẫu hậu bao che, là quốc cữu biết khi án Phúc phi xảy ra, biết hành vi của mình sẽ bị lộ, nên sai người tới năn nỉ cầu xin mẫu hậu. Mẫu hậu vì tình nghĩa người cùng huyết mạch, tuy giận quốc cữu gây ra họa bậc này, nhưng vẫn lựa chọn gánh tội danh thay cho quốc cữu."
Nét mặt và giọng nói của Hoài Khánh rất ổn định vững vàng, trên mặt tựa như viết "Không sai, đây chính là sự thật" .
Cái này... Hứa Thất An thở dài: "Công chúa nói có lý."
Mịa nó, lấy nữ nhân này về nhà, muốn lén lút yêu đương với comeout thì khó đây.
"Bổn cung lại thấy tò mò về câu nói quốc cữu chưa nói xong kia. Hứa đại nhân, sao ngươi lại cắt ngang lời ông ấy?" Trưởng công chúa khẽ hỏi.
Hứa Thất An bình tĩnh nhìn gương mặt đẹp như tạc của Hoài Khánh, "Vừa rồi quốc cữu định nói gì à? Ty chức không biết, nếu điện hạ muốn biết, để ty chức trở về thẩm vấn giúp ngươi."
Hắn vừa rồi là cố ý cắt ngang lời quốc cữu, bởi vì chuyện này liên quan đến Ngụy Uyên.
Với Hứa Thất An, có hai chuyện hắn phải tránh, một là bí mật trong cung, cái này không cần nói nhiều.
Thứ hai là bí mật có liên quan đến Ngụy Uyên. Ngụy Uyên cấp trên kiêm núi dựa cao nhất của hắn, nếu vẫn còn muốn lăn lộn ở kinh thành thì nhất định phải bảo vệ tốt quan hệ với Ngụy Uyên.
Cho nên, những bí mật của Ngụy Uyên, hắn cũng không nên biết.
Trừ phi Ngụy Uyên chính miệng nói với hắn.
Hoài Khánh cười, đổi đề tài: "Chuyện Hoàng hậu không cần Hứa đại nhân quan tâm nữa, Ngụy Công sẽ xử lý, việc ngươi phải làm là tìm cho ra kẻ giật dây, Hứa đại nhân có ý kiến gì không?"
Hứa Thất An nhíu mày, nhìn đáy bình màu xanh bị ngọn lửa màu đỏ liếm vào, hồi lâu không lên tiếng.
... . .
Nha môn Đả Canh Nhân, Chính Khí Lầu.
Nhân viên đi vào phòng trà, cung kính nói: "Ngụy Công, thị vệ Hoài Khánh công chúa áp giải quốc cữu đến nha môn, quốc cữu đòi gặp ngươi."
Ngụy Uyên cúi đầu nhìn chiết tử, không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Người sắp chết, không cần gặp. Đi thông báo Nam Cung kim la, chiêu đãi quốc cữu cho thật tốt."
Nhân viên lùi ra, Ngụy Uyên khép chiết tử lại, chậm chạp đi đến vọng đài, đôi mắt thâm thúy tang thương nhìn về phía hoàng cung xa xa.
... . .
Trở lại hoàng cung, Hoài Khánh đi thẳng tới Phượng Tê Cung.
Hứa Thất An định tiếp tục kiểm tra người trong danh sách, nên gọi tiểu hoạn quan tới cùng làm.
Đến khi tra tới người cuối cùng, thì gặp phải đinh.
Cung nữ này là người của Cảnh Tú Cung.
"Lang Tử tỷ tỷ đang hầu hạ quý phi nương nương, Hứa đại nhân chờ tí nữa quay lại." Hoạn quan giữ cửa ngăn cản Hứa Thất An.
Hứa Thất An liếc nhìn sắc trời, giọng ôn hòa: "Vậy bổn quan tới lúc nào mới thỏa đáng?"
Hoạn quan không mặn không lạt: "Ai mà biết, ngày mai lại tới đi."
"Vụ án khẩn cấp, sao có thể trì hoãn như vậy, ta biết mình làm hơi quá, nhờ ngươi một chút."
Hứa Thất An móc ngân phiếu năm lượng bạc, "Làm phiền công công châm chước."
Hoạn quan giữ cửa thu bạc, quay đầu đi vào, một hồi lâu sau vẫn chưa quay lại.
"Hiếp người quá đáng!" Tiểu hoạn quan giận dữ, không cam thầm nghĩ: "Hứa đại nhân, tên chó đó đùa bỡn ngươi đó."
"Nếu ta cứ thế xông vào, thì sẽ thế nào?" Hứa Thất An mặt không cảm xúc.
"Ai u, không thể." Tiểu hoạn quan vội ngăn cản, khuyên: "Tư xông vào tẩm cung của hậu phi là tội lớn."
Hứa Thất An gật đầu, xoay người rời khỏi.
Tiểu hoạn quan chạy theo: "Thế thì đành thôi vậy, sắc trời cũng không còn sớm, hay đại nhân về trước đi."
"Không, Bổn quan muốn tìm Lâm An điện hạ thanh toán."