Thiều Âm Cung.
Tâm tình Lâm An không tệ, hôm nay Nguyên Cảnh Đế ở trên triều đã nói muốn phế hậu, sau nửa ngày, giới quan trường Đại Phụng giờ hầu như ai cũng biết chuyện này.
Người ở trong cung Lâm An đương nhiên cũng nghe thấy.
Nhị điện hạ mặc đồ đỏ hát ngâm nga, ngồi trên xích đu treo dưới giàn nho đu đưa, làn váy tung bay, đôi giày thiêu xinh xinh vui vẻ lắc qua lắc lạ.
Nàng vui là chuyện đương nhiên, hoàng hậu thừa nhận mưu hại Thái tử, sát hại Phúc phi, như vậy Thái tử ca ca sẽ nhanh chóng được ra khỏi Đại Lý tự.
Mẫu phi cũng không cần phải mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt nữa.
Với lại, cẩu nô tài cũng sống trở về rồi. Chỉ trong có nửa tuần, thật là có nhiều thay đổi.
Lâm An có cảm giác thời gian tĩnh lặng thật là tuyệt vời.
"Hoài Khánh bây giờ nhất định rất bi thương, hừ, ai bảo hoàng hậu mưu hại Thái tử ca ca của ta.... Ừ, nể tình Bổn cung tâm tình tốt, mấy ngày tới sẽ không tới tìm nàng ta khoe."
Rục rịch ý muốn đi trêu chọc, nhưng cân nhắc tới nắm đấm của Hoài Khánh lớn hơn mình, Phiếu Phiếu quyết định làm theo ý nguyện trong lòng, qua đợt này rồi sẽ lại đi tìm Hoài Khánh khiêu khích sau.
Đến lúc đó mang cả cẩu nô tài theo, hắn là anh hùng lực chiến mấy ngàn quân địch, nhất định sẽ bảo vệ mình tốt.
Thị vệ ngoài uyển đi tới, dừng cách đó mười mấy thước, ôm quyền nói: "Điện hạ, Hứa đại nhân đến."
Nụ cười trên mặt Phiếu Phiếu trong nháy mắt sáng rỡ, "Mau mời."
Nàng ngồi trên xích đu không nhúc nhích, chỉ khẽ nghiêng đầu mong ngóng.
Hứa Thất An dẫn tiểu hoạn quan đi vào, đĩnh đạc ngồi xuống bàn đá dưới giàn nho, ăn trái cây cung nữ Lâm An chuẩn bị sẵn, bánh ngọt, và trà.
"A. . . . ." Cung nữ đứng hầu ở đó chợt kêu lên.
"Hử?" Hứa Thất An không hiểu nhìn nàng.
"Đó là ly điện hạ uống." Tiếng cung nữ nhỏ như muỗi kêu.
"A, xin lỗi xin lỗi." Hứa Thất An lại cầm ly lên uống thêm một hớp.
Lần này, Phiếu Phiếu không giả lạnh lùng được nữa, mặt đỏ bừng, sẵng giọng: "Hứa Ninh Yến."
Vừa vặn lúc này, một trận gió thổi tới, dây nho đung đưa, ánh mặt trời xuyên qua giàn cây, rơi nhẹ xuống gương mặt mịn màng, cái mũi cao cao, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, đôi mắt hoa đào quyến rũ, gò má ửng hồng, tỏa ra sự quyến rũ khó tả.
Nữ nhân mị hoặc từ xương cốt.
Hoài Khánh và Lâm An đều là mỹ nhân vô cùng xuất sắc... . Đáng tiếc hai công chúa, tuy là thanh tú thật, nhưng vẫn còn cách bốn chữ "Thịnh thế mỹ nhan" khoảng cách không nhỏ... Hứa Thất An thầm thấy tiếc.
Nếu không hắn đã nghĩ hết mọi cách, một lưới bắt hết tất cả công chúa Đại Phụng rồi.
Hứa đại nhân vừa là sủng thần của trưởng công chúa, còn là sủng thần của Nhị điện hạ, tương lai tiền đồ vô lượng ... Tiểu hoạn quan thầm nghĩ.
Kinh thành lớn như vậy, ngoài hoàng tử hoàng nữ trong cung, người có thể chung đụng với Lâm An điện hạ như vậy, e là chỉ có Hứa đại nhân này.
Mấy ngày nay, tiểu hoạn quan theo Hứa Thất An tra án, chính mắt thấy hắn và Hoài Khánh công chúa, Lâm An công chúa ở chung, người mù cũng nhìn ra được hai điện hạ rất coi trọng, rất thưởng thức Hứa Thất An.
"Án không phải kết thúc rồi à?" Phiếu Phiếu giòn giã: "Cẩu nô tài, sao ngươi còn phải vào cung phá án?"
Nàng nhìn thấy tiểu hoạn quan tồn tại, đoán ra Hứa Thất An vẫn còn đang tra án, nếu không giờ phút này tới Thiều Âm Uyên chỉ có một mình hắn thôi.
"Vụ án vẫn còn chưa kết thúc..." Hứa Thất An thở mạnh ra, đổi sang dáng vẻ khổ sở: "Điện hạ, ta có phải là người của ngươi không?"
"Đương nhiên rồi." Phiếu Phiếu không chút do dự gật đầu.
"Ta bị người ta hiếp đáp." Hứa Thất An ôm mặt, giọng bi thương: "Nhà ta khó khăn lắm, từ nhỏ nhị thúc đã nói cho ta biết, con nít nhà nghèo sớm phải có trách nhiệm với gia đình. . . . .
"Nhưng, có kẻ chó má đáng chém ngàn đao ở Cảnh Tú Cung vơ vét tài sản mười lượng bạc của ta."
Lâm An mặc dù tính tình điêu ngoa, nhưng vẫn là người vô cùng nghĩa khí, nghe vậy, liền giận dữ, pằng một phát nhảy khỏi xích đu, mày nhướng lên:
"Đi, đi Cảnh Tú Cung, Bổn cung chủ trì công đạo cho ngươi."
Bạc là nhỏ, nhưng hiếp đáp người của Lâm An nàng là chuyện rất lớn.
Hứa Thất An "ngoan ngoãn" đi theo công chúa điện hạ, bộ dáng rất là uất ức, đi được một lúc, thuận miệng hỏi:
"Điện hạ, bên người Trần quý phi có một cung nữ tên là Lang Tử phải không?"
"Ừ." Lâm An gật đầu.
"Cung nữ này chắc là làm ở Cảnh Tú Cung lâu rồi nhỉ."
"Đúng vậy, từ khi vào cung tới nay, đã hầu hạ bên người mẫu phi."
"Điện hạ nói một chút về người này cho ta nghe được không, ví dụ như thích cái gì, ghét cái gì, dạo gần đây có xảy ra chuyện gì không."
"Bổn cung làm sao biết gần đây một cung nữ làm gì được."
Phiếu Phiếu trả lời thẳng thừng đương nhiên, nàng nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: "Ừm, rất thích ăn bánh đậu xanh, ta thường thấy mẫu hậu đưa hết bánh đậu xanh còn dư cho nàng ta, nàng ta rất thích ăn."
Một hỏi một đáp tới Cảnh Tú Cung.
Xa xa, đã nhìn thấy hoạn quan giữ cửa mới vừa ‘tham ô’ mười lượng bạc của Hứa Thất An.
Hứa Thất An xông tới tát cho một cái, sau đó chỉ hoạn quan đang ôm mặt kia: "Điện hạ, chính là hắn vơ vét tài sản của ta."
"Ngươi. . . . ."
Hoạn quan giữ cửa mặt nóng hừng hực, vừa tức vừa giận, không ngờ Hứa Thất An lại đưa Nhị điện hạ trở lại tìm phiền toái.
Dù gì mình cũng là người của cung Trần quý phi, người giữ cửa nhà Thủ phụ còn là quan Thất phẩm đấy, hắn là người giữ cửa của Trần quý phi!
Bình thường, ngoại thần không dám đấu cứng với thái giám trong cung như thế, nếu bị thua thiệt, đa phần đều nuốt xuống, im lặng mà chịu.
"Vả thêm một cái nữa."
Ở trước mặt người ngoài, Lâm An duy trì tư thái công chúa, lạnh lùng phân phó.
Hứa Thất An lại tát thêm một phát, làm thái giám giữ cửa lảo đảo, tai ù cả lên.
"Người của Bổn cung mà ngươi cũng dám lừa, coi như nể mặt mẫu phi, tha cho ngươi một lần. Lần sau còn dám bất kính với Hứa đại nhân, thì cách chức đi làm lao công."
Mặt Lâm An như lồng sương lạnh, "Nhả bạc ra."
Cho hoạn quan giữ cửa kia một cơ hội, nàng quả là một nữ tử hiền lành, thuần lương hơn đa số nữ tử hoàng gia... Hứa Thất An thầm nghĩ, chính vì cái tính tình này, mới dễ dàng trêu chọc bọn nam nhân cặn bã.
Lâm An quan hệ với mình không tệ, mình phải để ý coi chừng cho nàng, không thể để nàng bị đám nam nhân thối gieo họa.
Hoạn quan giữ cửa vô cùng không cam lòng, năm lượng bạc còn nhiều hơn một tháng tiền lương của hắn, nhưng mệnh lệnh của nhị điện hạ hắn không dám vi phạm, đành phải giao ra.
Hắn mò tấm ngân phiếu vừa cất vào người còn nóng hổi ra, hai tay dâng lên: "Nô tài mắt chó coi thường người, thỉnh Hứa đại nhân chớ trách."
Hứa Thất An không nhận, "Ta đưa ngươi tới mười lượng."
Mười lượng?!
Hoạn quan gữ cửa ngẩng đầu lên, trợn mắt hốc mồm, giải thích: "Rõ ràng là năm lượng, sao Hứa đại nhân lại oan uổng cho nô tài."
Hứa Thất An lập tức quay qua nhìn Phiếu Phiếu, nói lớn tiếng: "Điện hạ, ngươi nhìn cái đồ đổi trắng thay đen này đi, hoàn toàn không coi ngươi ra gì."
Lâm An trợn to đôi mắt hoa đào – làm-thế-nào-cũng-không-hung-dữ-được của mình.
"Nô tài không dám, nô tài không dám. . . . ."
Thái giám giữ cửa sờ soạng nửa ngày, mò ra ba lượng bạc, toàn là bạc vụn, vẻ mặt đưa đám: "Nô tài chỉ có bao nhiêu thôi."
Hứa Thất An cười nheo mắt thu bạc cất vào lòng: "Làm xong chuyện không nhất định sẽ có hồi báo, nhưng không làm tốt chuyện tốt, một ngày nào đó sẽ bị thanh toán.
"Lần này Bổn quan dạy cho ngươi một bài, số bạc này coi như là lệ phí."
Có vài người luôn cho là mình làm chuyện sai, chỉ cần nói lời xin lỗi thôi là được, bị người ta mắng cho, liền cho rằng đối phương là làm quá. Nếu nói xin lỗi mà có hiệu quả, thì còn cần luật pháp làm gì... . Bẫy ta lấy năm lượng bạc, trả lại thì xong à? Mơ đẹp quá.
Sau đó, hắn nghiêng đầu nhìn bên mặt của Phiếu Phiếu, "Tới đã tới rồi, điện hạ đưa ta vào Cảnh Tú Cung một chuyến đi, vừa vặn ty chức cũng nên kết thúc vụ án Phúc phi."
Lập tức, Phiếu Phiếu đưa hắn đi qua cửa, bước vào sân.
"Điện hạ, ty chức muốn gặp cung nữ tên Lang Tử đó, thỉnh ngài gọi tới giúp ta."
Hứa Thất An đi theo cung nữ vào tiền sảnh, Phiếu Phiếu thì đi thăm mẫu phi, hắn nói với theo bóng áo đỏ, áo đỏ không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Biết rồi."
Vào tiền sảnh, có một tiểu cung nữ đứng hầu ở cách đó không xa.
Hứa Thất An hỏi: "Nhà xí ở đâu?"
"Đại nhân xin chờ." Cung nữ mềm mại đáp trả, đi ra cửa gọi một tiểu hoạn quan: "Dẫn đại nhân đi nhà xí."
Hứa Thất An theo thái giám rời khỏi tiền sảnh, đi tới nhà xí ở phía nam đại viện, đóng cửa lại, lấy sách ma pháp trong mảnh vỡ Địa Thư ra, xé một trang Vọng Khí Thuật, đốt cháy.
Hai luồng khí xanh bắn ra khỏi mắt, sau đó thu lại.
"Dùng một hồi, sách ma pháp đã mỏng đi một nửa. Không được, đồ dùng tốt như vậy, mình muốn được dùng hoài. Sau khi kỳ thi xuân kết thúc, phải đi thư viện Vân Lộc tìm ba sư phụ mới được. Ừm, trước đó phải nghĩ trước bài thơ cho họ đã... . ."
Trở lại tiền sảnh, hắn uống trà, chờ cung nữ tên Lang Tử kia.
... . .