Nội viện, nhà chính.
Trần quý phi lười biếng dựa vào tháp mềm, hai bên có cung nữ hầu hạ, một người bóp vai, một người bóp chân.
Trong hậu cung Nguyên Cảnh Đế không có Hoàng quý phi, Trần quý phi có thể nói là dưới một người, trên chúng phi. Hơn nữa, không còn lâu sau, vị trí của bà ta ở trong cung sẽ trở nên vô địch.
Trần quý phi cầm một quyển sách trên tay, cười: "Quyển Xuân Đình Nguyệt này viết hay thật, bổn cung hôm nay càng xem càng thích."
Lang Tử hé miệng cười khẽ: "Nương nương đây là vì tâm tình tốt, nên xem sách mới cảm thấy hay."
Một cung nữ khác cười phụ họa: "Đúng vậy, Thái tử tuy còn chưa ra khỏi Đại Lý tự, nhưng đây cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nương nương mấy ngày này lấy nước mắt rửa mặt, chúng nô tỳ đều đau lòng muốn chết."
Lang Tử nhỏ giọng nói: "Thật không ngờ đường đường hoàng hậu, lại có thủ đoạn độc ác như vậy, hại Phúc phi, mưu hại Thái tử, tiếc cho chúng ta còn tưởng bà ấy là mặt từ tâm thiện thật."
Trần quý phi cau mày, trách: "Không được xía vào chuyện Hoàng hậu nương nương."
"Nương nương, ngài cẩn thận quá rồi. Bệ hạ ở trên triều đã nói muốn phế hậu, chờ chư công xác nhận xong, bà ấy đâu còn là Hoàng hậu nương nương nữa." Một cung nữ khác cười khanh khách.
"Có lẽ không lâu nữa, nương nương chúng ta chính là hoàng hậu."
Trần quý phi liên tục cau mày, đang định khiển trách hai cung nữ nói năng không lựa lời này, thì nghe có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới.
"Mẫu phi, Lâm An tới rồi."
Ánh sáng ngoài cửa đung đưa, bóng Lâm An đi vào trong phòng, bộ áo đỏ như ngọn lửa đung đưa trong gió.
Hai Đại cung nữ ăn ý không nói nữa, kết thúc đề tài.
Trần quý phi bày vẻ mặt từ ái, nhấc cái eo nhỏ lên, ngoắc tay: "Lâm An, không phải mới tới hồi sáng rồi sao."
"Nhớ mẫu phi mà, chỉ muốn ở lại Cảnh Tú Cung, mỗi ngày phụng bồi mẫu phi."
Lâm An là một cô nương biết làm nũng, người đẹp miệng ngọt, cả Nguyên Cảnh Đế lẫn Trần quý phi đều rất cưng chiều nàng.
"Vậy thì bồi mẫu phi tán gẫu một lúc đi, tới khi ngươi cảm thấy nhàm chán, thì lại về Thiều Âm Uyển." Trần quý phi kéo tay nữ nhi, để nàng ngồi bên cạnh mình.
"Vâng ạ!"
Phiếu Phiếu ngồi xuống, dịu dàng nói: "Chủ yếu là nhớ mẫu phi, sau đó nhân tiện làm ít chuyện."
Nụ cười Trần quý phi không thay đổi, dịu dàng: "Chuyện gì?"
Phiếu Phiếu quay qua nhìn Lang Tử, phân phó: "Hứa đại nhân có lời muốn hỏi ngươi, hắn đang chờ ở tiền sảnh ngoài viện, ngươi đi qua một chuyến."
Nói xong, giải thích với Trần quý phi: "Chính là Đả Canh Nhân ta đào tạo Hứa Thất An, mẫu phi cũng có ấn tượng với hắn chứ, án của Thái tử ca ca chính là hắn đang làm. Có vẻ có lời gì đó muốn hỏi Lang Tử, nhưng nô tài giữ cửa không cho hắn đi vào."
Trần quý phi trầm ngâm chốc lát, phất tay, "Lang Tử, ngươi đi gặp hắn đi."
"Dạ." Lang Tử đáp, hai tay đặt ngang ở bụng, bước qua ngưỡng cửa, đi ra sân, bóng người càng lúc càng xa.
Lâm An thu hồi ánh mắt, nói tiếp, "Mẫu phi, Thái tử ca ca có thể khôi phục trong sạch, đều là nhờ vào Hứa Thất An. Mẫu phi ngươi không biết đâu, ta đào tạo hắn khổ cực lắm.
"Ngươi luôn nói Hoài Khánh đào tạo nhân tài, bồi dưỡng thế lực, thật ra thì Lâm An cũng đâu có kém. Lúc mới quen hắn, hắn còn là một bộ khoái nhỏ của huyện Trường Nhạc, đều là nhờ ta cực khổ vất vả tài bồi, mới đào tạo ra hắn xuất sắc như vậy."
Trần quý phi kinh ngạc: "Sao ngươi lại biết tới cả một bộ khoái nhỏ như thế?"
"Ai nha, không cần để ý những chi tiết này. Dù sao nhân tài ta đào tạo cũng đã cứu Thái tử ca ca, có đúng không."
"Đúng đúng đúng, may mà có Lâm An, lần này nếu không có người Lâm An đào tạo ra tay, thì Thái tử ca ca của ngươi gặp nguy hiểm rồi." Trần quý phi nhéo da mặt mềm mại của nữ nhi.
... . .
Trong tiền sảnh, Hứa Thất An ngồi im trên ghế, tay cầm ly trà, nhẹ nhàng thổi.
Trà của Cảnh Tú Cung, dù chỉ là loại để đãi khách nhân, thì cũng thuần hương hơn xa trà ngon thẩm thẩm yêu quý cất giữ.
"Có điều so với trà vừa uống của Lâm An thì vẫn thua kém không ít. Tí nữa về phải hỏi Lâm An xin mấy lạng lá trà, cũng để mấy người nhị thúc thẩm thẩm được nếm thử cống phẩm."
Hứa Thất An thầm nghĩ, trầm tư uống một hớp trà, rồi quay qua nhìn tiểu hoạn quan đang đứng hầu bên cạnh, cười:
"Tiểu công công, ngươi là người bệ hạ phái tới giám sát Bổn quan, nói theo kiểu quan, là khâm sai đại thần đó. Ngồi đi ngồi đi, đừng có đứng."
Nhưng tiểu hoạn quan cũng có chút kiến thức, bất đắc dĩ nói: "Ra kinh, đó mới là Khâm sai. Nô tài như thế này vẫn còn ở trong cung mà, nên vẫn là nô tài thôi, ngay cả các Tuần phủ kia, ở bên ngoài uy phong lẫm lẫm, nhưng khi về kinh, lại chỉ là Ngự sử nho nhỏ mà thôi."
Lời này đã làm Hứa Thất An bật cười, "Lập luận sắc sảo, lập luận sắc sảo nha."
Nếu Trương Tuần phủ trở về kinh, chỉ là một đệ đệ, nhưng khi ra bên ngoài, lại uy phong lẫm lẫm, cho dù là đại lão như Bố chánh sứ, Đô chỉ huy sứ, cũng phải cung cung kính kính, tự xưng hạ quan.
"Đúng rồi, tiểu công công là đương sai trong tẩm cung bệ hạ đúng không." Hứa Thất An hỏi.
Tiểu công công gật đầu.
"Hôm qua tiểu công công hồi báo xong, bệ hạ đi ngay tới hoàng hậu Phượng Tê Cung à?"
Có một nghi vấn, Hứa Thất An giấu ở trong lòng rất lâu rồi. Ngày hôm qua từ lúc tra được mối quan hệ giữa Hoàng Tiểu Nhu và hoàng hậu trong Giải Các, thì các đầu mối đều bắt đầu chỉ hướng vào hoàng hậu, nhưng trang ghi chép thu chi của ngự dược phòng bị người ta lén xé mất, nên không có chứng cớ xác thực chứng minh là hoàng hậu cứu Hoàng Tiểu Nhu.
Với trí khôn và lòng dạ của Nguyên Cảnh Đế, không có khả năng khi án còn chưa rõ, lại gấp rút đi chất vấn hoàng hậu.
Nếu Nguyên Cảnh Đế là người nóng nảy thiếu não như vậy, thì sau khi án Thái tử xảy ra, ông ta đã phế Thái tử luôn rồi.
"Không phải... ." Tiểu hoạn quan lắc đầu, do dự, nhỏ giọng nói:
"Là Trần quý phi tới tẩm cung của bệ hạ khóc lóc, tố cáo hoàng hậu mưu hại Thái tử, bệ hạ niệm tình quý phi, nên mới tới Phượng Tê Cung chất vấn hoàng hậu. Cũng là lúc đó, nô tài mới được bệ hạ gọi tới để hỏi, chứ nô tài không phải chủ động báo cáo đâu."
Làm sao Trần quý phi biết tiến triển của vụ án?
Không cần phải nói, nhất định là Phiếu Phiếu nói cho bà ta. Nha đầu ngốc vừa thấy vụ án có tiến triển mang tính đột phá, giúp Thái tử tiến hơn một bước, liền vui mừng hớn hở tìm nương mình chia sẻ niềm vui, đây là chuyện khó tránh khỏi.
Đang trò chuyện, một nữ tử mặc cung trang màu xanh lá cây đi qua ngưỡng cửa, vào tiền sảnh.
Người này ngũ quan thanh tú, da trắng mịn, chừng hai mươi bốn hai mươi năm tuổi, đôi mắt hạnh tròn trịa, giống Chử Thải Vi, nhưng không to bằng mắt Thải Vi.
Đôi mắt to của Chử Thải Vi luôn làm Hứa Thất An nghĩ tới lão bà người giấy.
Hơn nữa cái mặt trứng ngỗng trơn mịn, vui vẻ khả ái, rất xứng với cái tên muội ngốc mắt to.
Cung nữ kia đi vào tiền sảnh, yêu kiều thi lễ: "Ra mắt Hứa đại nhân."
"Lang Tử tỷ tỷ." Hứa Thất An cười đáp lễ.
Lang Tử đứng trong tiền sảnh, khẽ vuốt cằm, "Hứa đại nhân muốn hỏi cái gì? Nương nương vẫn còn đang chờ nô tỳ phục vụ."
Hứa Thất An lập tức nói: "Đã làm phiền, ty chức cũng là tuân lệnh làm việc."
Sau đó, hắn không nói nhảm nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Lang Tử tỷ tỷ mấy ngày trước từng tới ngự dược phòng?"
Lang Tử gật đầu.
"Tới đó làm gì?"
"Từ ngày Thái tử xảy ra chuyện, ngày nào nương nương cũng lấy nước mắt rửa mặt, tinh thần uể oải, hôm đó bị đau đầu, nô tỳ đi ngự dược phòng lấy chút dược giúp thư thần tỉnh não." Lang Tử thản nhiên trả lời.
"Ngươi có xé trang sổ thu chi của ngự dược phòng không?" Hứa Thất An hỏi.
Hắn cũng hỏi các cung nữ và thái giám khác trong danh sách thẳng thắn như vậy, vì có Vọng Khí Thuật, tương đương với có một cái máy kiểm tra nói dối siêu hiệu quả, có ích hơn camera nhiều.
Mặc dù Vọng Khí Thuật có nhiều hạn chế, có thể bị pháp khí che giấu, không hữu hiệu với Thuật sĩ, cũng không dùng để tố cáo quan viên Tứ phẩm trở lên được, án Phúc phi liên quan đến nền tảng lập quốc, nên cũng không thể dùng Vọng Khí Thuật để làm chứng cớ.
Nhưng với những thái giám cung nữ này, Vọng Khí Thuật không bị hạn chế, với lại Hứa Thất An cũng chỉ dùng nó để hỗ trợ.
Ta xác nhận ngươi là người sói trước đã, sau đó sẽ tiếp tục tới điều tra ngươi, làm như vậy đơn giản và nhanh hơn là đi tìm đầu mối.
Lang Tử ngẩn người, có vẻ không ngờ Hứa Thất An lại hỏi thẳng thừng như thế, lắc đầu: "Không có."
Phù, là nói thật... . Hứa Thất An thất vọng, thầm thở dài.
Xem ra hắn đã đoán sai, người xé trang sổ không phải là người vào ngự dược phòng trong vòng năm ngày, mà là thời gian trước đó, nhưng khả năng người đó lén lút đi vào ngự dược phòng thì không lớn.
Bởi vì ngự dược phòng của Nguyên Cảnh Đế là nơi chứa đựng linh đan diệu dược trân quý, cẩu hoàng đế còn dám lấy cả kho bạc nhỏ đi để luyện đan, thì biến ngự dược phòng thành bảo khố của mình cũng không có gì quá đáng.
Nếu là bảo khố, thì bên ngoài đương nhiên là có trọng binh canh giữ, không phải nói lẻn vào là lẻn vào.
"Có hai khả năng. Kẻ xé sổ là vào phòng hơn năm ngày trước, thứ hai, là trong ngự dược phòng có kẻ phản bội. Để về hỏi cung nữ và thái giám của ngự dược phòng... ."
Nghĩ tới đây, Hứa Thất An đứng dậy, chắp tay: "Ta đã hỏi xong, có điều án này vẫn chưa kết thúc, có lẽ sẽ còn tới thăm."
Hắn rào đón trước, để khỏi phải lại bị chặn ngoài cửa.
Nghe vậy, trong mắt Lang Tử hiện ra vẻ mất kiên nhẫn rất rõ.
Hứa Thất An vội nói: "À có mang chút quà nhỏ tới cho Lang Tử tỷ tỷ, là món bánh đậu xanh, món ăn bảng hiệu của Quế Nguyệt Lâu."
Hắn biết Lang Tử thích ăn bánh đậu xanh, trên đường tới Cảnh Tú Cung, Lâm An đã nói cho hắn biết.
"Không cần, " Lang Tử lắc đầu, vừa hời hợt vừa có mâu thuẫn, nhàn nhạt nói: "Nô tỳ không thích ăn bánh đậu xanh."
Bị ghét rồi... A, nữ nhân này trông cũng sắp tới tuổi như lang như hổ, vậy mà đối mặt với mỹ nam thế gian hiếm thấy như ta lại có thái độ ác liệt như vậy.
Là dược hiệu của Thoát Thai Hoàn không đủ tốt, hay là hoa kính chưa từng duyên khách tảo, vì vậy không biết cái tốt của nam nhân?
"Nếu vậy, bổn quan không quấy rầy... . ."
Hứa Thất An bỗng cứng đờ.
Trong quan sát của Vọng Khí Thuật, cảm xúc của Lang Tử rất ổn định, không nói dối.
Không nói dối? !