Cảm ơn Akame đề cử ngọc phiếu!
Đứng ở trong viện, Hứa Thất An làm bộ sửa sang lại trang phục, thật ra là thừa thời gian ngắn ngủi này, cân nhắc thiệt hơn, phán đoán chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
"Nếu chỉ là muốn cảm ơn mình, đâu cần phải cho mọi người rời khỏi, có nghĩa, lời Trần quý phi muốn nói với mình, là không thể để người ngoài nghe được.
"Ta bảo tiểu công công đứng xa ra, là một dạng thoải hiệp với Trần quý phi, ưu thế của đứng xa xa là không nghe được ta và quý phi nói chuyện, nhưng vẫn nhìn thấy được nhất cử nhất động của chúng ta ở trong phòng.
"Như vậy mới tiêu diệt được ý đồ muốn làm lão ưng ăn gà con của Trần quý phi, nhưng thật ra là định vu hãm ta hiếp đáp hậu phi. Dù suy nghĩ này của mình có hơi xấu, nhưng mình không thể không phòng."
Tính toán xong, hắn đi vào phòng, nhìn thấy Trần quý phi mặc cung trang hoa mỹ ngồi ngay ngắn trên tháp mềm.
Đây là lần thứ hai Hứa Thất An gặp Trần quý phi, lần trước là trong đại điển tế tổ, lúc ấy hắn canh gác ở Vĩnh Trấn Sơn Hà Miếu, sau đó giả vờ biểu thị lòng trung thành, nhìn các nữ nhân của hoàng đế trong khoảng cách gần.
Trần quý phi và Lâm An có khuôn mặt giống nhau, đều là mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, mắt, môi, mũi đều rất xinh xắn.
Nếu chỉ nhìn vào nhan sắc, Trần quý phi không bằng hoàng hậu, nhưng quý phi có khí chất đoan trang dịu dàng, có lực tương tác mạnh hơn hoàng hậu.
Có điều, áo quần hoa lệ, trang sức lòe loẹt phức tạp trên đầu đã phá hỏng lực tương tác đó.
Trong số các nữ nhân đã gặp, Hứa Thất An chỉ thấy một mình Lâm An là khống chế được trang phục và trang sức xa hoa lòe loẹt, chúng càng sang trọng hoa lệ, thì mị lực của nàng lại càng mạnh.
Có rất nhiều nữ tử, lúc không ăn diện thì rất đẹp, nhưng khi trang điểm ăn vận lên, thì lại trở nên tục khí. Lâm An ngược lại, là loại ăn mặc càng diễm lệ, thì trông càng đẹp.
Điểm này, hai mẹ con không giống nhau.
"Sáng nay bệ hạ ở trên triều lên tiếng muốn phế hậu, Hứa đại nhân chắc hẳn có nghe thấy."
Giọng nói của Trần quý phi không còn sự thanh thúy của thiếu nữ, mà thay bằng sự trầm tĩnh thành thục của phụ nhân, mát mẻ như gió xuân.
"Ty chức đã biết." Hứa Thất An lời ít ý nhiều gật đầu.
"Vậy Hứa đại nhân tới Cảnh Tú Cung ta, là vì chuyện gì?"
"Trong án này vẫn còn một ít điểm khả nghi."
Trần quý phi "Nga" một tiếng, như cười như không: "Còn điểm khả nghi gì?"
"Ty chức ngu muội, vẫn chưa nghĩ ra."
Trong phòng chìm vào im lặng. Trần quý phi nhìn Hứa Thất An hồi lâu, nụ cười trên mặt giảm dần, không lâu sau, trở nên lạnh lùng sương giá, gằn từng chữ:
"Ngươi nói dối!"
Ba chữ như trọng chùy nện vào lòng Hứa Thất An, như sấm nổ vang bên tai hắn.
Làm sao bà ta biết mìn nói dối? Mắt hắn lóe lệ quang, nhịp hít thở trở nên dồn dập, nhưng chỉ một khắc sau đã trở lại bình thường, không hiểu hỏi:
"Nương nương nói vậy là sao?"
"Ngươi có thể sử dụng Vọng Khí Thuật nhìn người khác, người khác cũng có thể dùng Vọng Khí Thuật nhìn ngươi."
Trần quý phi nâng chung trà, không nhanh không chậm uống một hớp, thở dài: "Bổn cung thỉnh ngươi tới, chỉ là muốn dò xét một chút, nhưng vừa rồi ngươi lại nói dối, làm Bổn cung không thể duy trì sự hy vọng trong lòng. Hứa đại nhân tâm tư bén nhạy, án ở trên đời có tinh diệu hơn nữa, đối với ngươi, cũng chỉ là chút trò lừa bịp vặt mà thôi."
Trần quý phi là Thuật sĩ? ! Không có khả năng.
Sao bà ta lại nói thật với mình? Không sợ mình nói cho Nguyên Cảnh Đế à.
Bà ta gọi mình tới đây để làm gì?
Những suy nghĩ lướt qua, hóa thành một tiếng thở dài: "Nương nương, cần gì chứ. Ta có thể giả vờ không biết mà."
Sau đó đi về tìm Ngụy Công và Hoài Khánh để đối phó ngươi! Hứa Thất An thầm bổ sung.
Đến bước này, hai người gần như đã tuyên bố thẳng thắn với nhau.
Sự thản nhiên của Trần quý phi làm Hứa Thất An bất ngờ, hắn biết như này không phải là chuyện tốt.
"Ngươi tra ra được lúc nào? Mới vừa rồi à?" Trần quý phi lại uống một hớp trà, bình tĩnh như đang tán gẫu.
"Phải, ta nhìn ra Lang Tử đang ngụy trang."
"Nhưng trước đó có nghi ngờ gì không, nói nghe xem." Trần quý phi cười.
Hứa Thất An trầm ngâm: "Ty chức nhớ lại các tình tiết của vụ án, quả thật có nhiều điểm nghi ngờ. Sao tự dưng nương nương lại bày Bách Nhật Xuân hoàng hậu cho ở trên bàn? Nơi này dù gì cũng là hậu cung, đưa loại rượu bổ cường dương cho Thái tử uống như rượu thường, không sợ hắn làm ra chuyện sai lầm gì hay sao? Cái này không phù hợp với phong cách thận trọng của ngài."
Ngày đó khi Hoài Khánh kể cho hắn nghe chuyện hoàng hậu bị đánh vào lãnh cung, nói với hắn Trần quý phi coi trọng ngôi vị Thái tử, có tính tình nhỏ mọn, phong cách cẩn thận, Hứa Thất An đã nảy ra nghi ngờ này.
Hắn nói tiếp: "Hoàng hậu mặc dù có thể mua chuộc Hoàng Tiểu Nhu gài bẫy Thái tử, nhưng làm sao bà ấy đảm bảo được Thái tử nhất định sẽ đi Thanh Phong Điện? Nhưng ngài là thân mẫu của Thái tử, hiểu con không ai bằng mẹ, biết hắn có tơ tưởng với Phúc phi, nên mới nửa đường phái Hoàng Tiểu Nhu đứng đó chờ sẵn, suy đoán như vậy nghe hợp tình hợp lý hơn.
"Sau đó, từ phát hiện ra thi thể Hoàng Tiểu Nhu, rồi đến ty chức tìm ra đầu mối, chỉ hướng vào hoàng hậu, đều có dấu vết thúc đẩy rất rõ ràng. Nhưng nếu Hoàng Tiểu Nhu mất tích vào lúc này, lại không đạt được mục đích mưu hại hoàng hậu của ngài.
"Đúng vậy. Lúc đó ta vẫn còn chưa phản ứng kịp, vẫn cảm thấy hoàng hậu là người hiềm nghi lớn nhất. Ta không nghĩ ra là, tại sao ngài lại phải phái người xé sổ thu chi của ngự dược phòng, hẳn là để phá hủy chứng cớ có lợi nhất của hoàng hậu, nhưng không những uổng công vô ích, còn tự làm bại lộ mình."
Trần quý phi lắc đầu, "Cũng không hẳn là uổng công vô ích, đó vốn là chứng cớ ta tận lực để lại, nếu chủ quan tra án không phải ngươi, nó sẽ là một trong những chứng cớ công kích hoàng hậu hữu dụng nhất.
"Nhưng ngươi chết rồi mà sống lại đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của Bổn cung. Thi thể Hoàng Tiểu Nhu và sổ thu chi của ngự dược phòng nếu bị phát hiện cùng lúc, sẽ khiến dấu vết dẫn dắt trở nên quá rõ. Ta sợ ngươi nhìn xảy ra cái gì đó, báo lên với bệ hạ, nên mới phái người xé sách.
"Cho nên lúc đó ngươi đã có nghi ngờ, nhưng cũng không khẳng định hoàng hậu là bị oan. A, nếu bệ hạ biết những điều này trước, thì hiệu quả khóc lóc hôm qua của Bổn cung đã bị giảm sút nhiều rồi."
"Sau đó, từ lời kể của Lâm An về tiến triển của vụ án, ta vừa tạo áp lực cho bệ hạ, vừa cho người đi ám sát ngươi. Chỉ cần ngươi chết, hoàng hậu lại nhận tội, thì mọi việc đều trở thành không chê vào đâu được."
Hứa Thất An chậm rãi gật đầu, sáng nay hắn còn cảm thấy hoàng hậu là hiềm nghi lớn nhất ám sát hắn, lòng còn sinh ra suy nghĩ độc ác là ly dị với Hoài Khánh, nhưng sau khi nghe Ngụy Uyên nói hoàng hậu nhận tội, mới cảm thấy án này có ẩn tình khác.
Thì ra kẻ muốn đưa ta vào chỗ chết là Trần quý phi, tốt lắm, không cần nói gì hết, ta sẽ ly dị với Lâm An.
"Ty chức vẫn còn hai nghi vấn, không biết nương nương có thể giải đáp giúp không?"
"Nói nghe." Trần quý phi nhàn nhạt nói.
"Thái tử đã là Thái tử, hà cớ gì nương nương còn phải làm như vậy?"
Trần quý phi cười, ý cười rất phức tạp, vừa như đang cười nhạo Hứa Thất An, lại như tự cười giễu mình:
"Thái tử cuối cùng cũng chỉ là Thái tử, một ngày chưa đăng cơ, thì vẫn có khả năng bị đổi chủ. Chỉ cần Hoàng hậu vẫn là hoàng hậu, thì Tứ hoàng tử sẽ vẫn luôn là trưởng tử. Nếu ta nói cho ngươi, bệ hạ vốn là định chọn Tứ hoàng tử thì sao? Nếu không phải năm đó bệ hạ biết hoàng hậu vốn dĩ không yêu mình, thì Tứ hoàng tử đã là Thái tử."
Hứa Thất An bén nhạy phát hiện, lúc Trần quý phi nói những lời này, trong mắt vừa có vui sướng, vừa có oán hận.
"Nhưng dù là vậy, thì nhiều năm nay, ngôi vị Thái tử vẫn không hề thay đổi, có phải nương nương đã quá lo xa rồi hay không?"
"Chuyện trong triều, ngươi biết cái gì."
Trần quý phi cười lạnh: "Ngày nào còn Ngụy Uyên, thì phần thắng của Tứ hoàng tử sẽ luôn lớn hơn ta. Ngụy Uyên lúc nào cũng chỉ nghĩ muốn độc chưởng triều đình, thay đổi triều cục, hắn muốn thi triển hoài bão của mình, cho nên nhất định sẽ nâng Tứ hoàng tử lên ngôi hoàng đế.
"Ta chỉ là một nữ nhân không đấu lại Ngụy Uyên, nên đành phải ra tay từ hoàng hậu. Hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, là vinh dự cao nhất của nữ tử. Bổn cung cũng là nữ tử, cũng nóng mắt với vị trí hoàng hậu."
Chí hướng của Ngụy Uyên, Hứa Thất An cũng có biết, biết Trần quý phi là nói thật.
"Một vấn đề cuối cùng, kẻ đứng đằng sau nương nương là ai?" Hứa Thất An hỏi.
Trần quý phi rõ ràng kinh ngạc, bà ta yên lặng hồi lâu, rồi lắc đầu bật cười: "Bổn cung càng ngày càng thưởng thức ngươi, xem ra Lâm An trong lúc vô tình đã đào được một khối bảo bối.
"Sao ngươi dám chắc chắn sau lưng Bổn cung còn có người."
Hứa Thất An rũ mắt nhìn mũi chân, nghĩ ngợi nói: "Nếu nương nương đã sớm biết những chuyện quốc cữu làm vậy tại sao lại ẩn nhẫn lâu như vậy, chờ tới lúc này mới ra tay.
"Nếu nương nương là gần đây mới biết chuyện của quốc cữu và Hoàng Tiểu Nhu, vậy thì là ai nói cho nương nương biết? chắc chắn đó không thể là Hoàng Tiểu Nhu. Nàng ta đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, không có khả năng lại tự nhiên thay đổi thái độ, tiết lộ cho ngươi nghe. Nên trong này nhất định có một kẻ bắc cầu xây đường.
"Hơn nữa, nương nương còn biết ty chức nói dối, Ty Thiên Giám Vọng Khí Thuật không phải ai cũng thi triển dược. Nên vừa rồi, ty chức lại đoán ra được một khả năng."
Hứa Thất An ngẩng đầu lên, nhìn nhan sắc xinh đẹp của Trần quý phi, "Mục tiêu của ngài là hoàng hậu, còn mục tiêu của kẻ đứng sau lưng hoặc thế lực sau lưng ngài là Ngụy Công."
Nụ cười trên mặt Trần quý phi đã tắt lịm, bà ta nheo mắt, nhìn Hứa Thất An rất lâu, bỗng nói: "Hứa đại nhân cảm thấy, Lâm An thế nào?"
Hứa Thất An đang mạch suy tư giật mình, không trả lời.
"Thái tử từng nói với ta, Lâm An đã đến tuổi lấy chồng, ta đã lặng lẽ để ý nó, phát hiện, từ khi nó biết ngươi, mỗi lần tới Cảnh Tú Cung, người nó nhắc tới nhiều nhất chính là ngươi."
Trần quý phi hướng dẫn từng bước: "Thiếu nữ đến tuổi hoài xuân, Bổn cung cũng đã từng trải qua. Nghe nói Hứa đại nhân chỉ vài ngày nữa là sẽ được phong tước, Tử tước tuy không lớn, nhưng có nghĩa ngươi đã bắt đầu bước chân vào hàng ngũ quý tộc.
"Bổn cung có thể cam kết với ngươi, trong vòng ba năm, sẽ giúp ngươi tiến lên thêm một bước, đến lúc đó, sẽ gả Lâm An cho ngươi."
Lôi kéo trần trụi, đây cũng là lý do Trần quý phi nói thẳng mọi chuyện với hắn.
Hứa Thất An có chút do dự.
Trần quý phi thừa thắng truy kích: "Cho dù ngươi đã biết bí mật, nhưng muốn chứng minh kẻ đó là bổn cung là chuyện không có khả năng. Dạo này cơ thể Lang Tử không tốt, thường bị phát bệnh, thái y không cứu nổi. Kết quả như vậy, Hứa đại nhân thấy thế nào?"
Lâm An ngây thơ khả ái sao lại có một người mẹ như ngươi, chỉ vẽ một cái bánh nướng mà đã muốn lay động ta. Hứa Thất An trầm ngâm: "Ba năm quá lâu, ai biết quý phi nương nương có lừa ty chức hay không."
Trần quý phi cau mày, "Nhanh nhất cũng phải hai năm, chuyện phong tước, không phải chuyện đùa. Điểm này ngươi hẳn rõ ràng."
"Ty chức không phải nói ý này."
Hứa Thất An khoát tay, nở nụ cười xấu hổ: "Ý ty chức là muốn nói, thành thân phải ba năm, nhưng có thể động phòng trước được không?"