TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 380: Lại nhặt được hầu bao (2)

Nắng sớm ấm áp, nhánh cây nảy ra mầm mới, Hoài Khánh ngồi trong lương đình, tay cầm một quyển sách.

Bóng lưng uyển chuyển, tư thế ngồi thẳng tắp, mái tóc đen nhánh nổi bật trên nền cung trang trắng muốt, tỏa ra một loại khí chất văn nghệ tao nhã.

Hứa Thất An và Lâm An khí thế hung hăng giết tới, trưởng công chúa điện hạ giật mình nhìn qua, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách, bỏ lại một câu phân phó cho thị vệ:

"Kẻ nào không nhiệm vụ dám quấy rầy nhã hứng đọc sách của Bổn cung, giết không bị tội."

Đám thị vệ tay đặt lên cán đao, khí thế hừng hực nghênh đón, họ không dám động võ với Lâm An công chúa, nên dồn hết địch ý lên người Hứa Thất An.

Lâm An công chúa đương nhiên không thuộc loại “người không nhiệm vụ,” nhưng Ngân la nho nhỏ này lại là đối tượng có thể giết chết mà không bị tội.

Hứa Thất An lập tức dừng lại bước chân.

Lâm An thấy Hứa Thất An bị bức lui, thì kinh hãi dừng lại, không có cẩu nô tài làm chỗ dựa, nàng không dám một người một ngựa đấu với Hoài Khánh.

Giơ roi mây chỉ vào Hoài Khánh, mắng: "Hoài Khánh thối tha, ngươi đi ra cho ta."

"Hoài Khánh ngươi cút ra đây cho ta."

"Đồ Hoài Khánh không biết xấu hổ, có bản lãnh thì tới tỷ đấu với Bổn cung."

Hoài Khánh công chúa chẳng hề phản ứng, vẫn chuyên tâm đọc sách.

Một khắc sau, Phiếu Phiếu dẫn Hứa Thất An ảo não rời đi.

Hứa Thất An nghiêng đầu nhìn Phiếu Phiếu mặt xụ ra giận dỗi, thở dài: "Thôi điện hạ, chênh lệch quá xa."

Chỉ số thông minh chênh lệch quá xa.

Hoài Khánh chỉ cần đưa ra một mệnh lệnh đơn giản đã phá cục.

Như vậy cũng tốt, đỡ cho mình tới lúc đó xử lý không tốt, làm người ta nghi ngờ Hoài Khánh điện hạ là áo bông tri kỉ của mình, vì nhẹ nhàng giải quyết khó khăn cho mình, mà ra tay đánh Lâm An thì không hay. Hứa Thất An vui mừng nghĩ.

Phiếu Phiếu không cam lòng, bực bội dậm chân, làn váy bay bay.

Đưa Lâm An điện hạ trở lại Thiều Âm Uyển, bồi nàng chơi cờ ca rô, kể chuyện cho nàng, tới gần trưa, Hứa Thất An mới cáo từ rời khỏi.

Hắn là ngoại thần, mà Lâm An là công chúa chưa xuất giá, không thể ở riêng với nhau quá lâu, càng không thể dùng bữa với nhau.

"Ngày khác Bổn cung lại gọi ngươi vào cung chơi." Phiếu Phiếu nói.

Tương tự, nàng không thể thường cho gọi một ngoại thần vào cung, vậy sẽ dễ tạo nên lưu ngôn phỉ ngữ.

Ra cửa cung, nhận lại ngựa cái nhỏ từ tay Vũ Lâm Vệ, Hứa Thất An cưỡi nó lộc cộc rời khỏi hoàng thành.

"Mâu thuẫn của Hoàng hậu và Trần phi nhất định là không thể nào hóa giải, Trần phi một mình không đấu lại hoàng hậu, nhất định sẽ giật dây Lâm An, để Lâm An chĩa mũi công kích vào hoàng hậu."

"Theo cách nói của Hoài Khánh, thì thiếu nữ thời đại Lâm An lúc này còn rất ngốc, Trần phi chỉ hướng nào, nàng sẽ đánh hướng đó. Nếu Hoài Khánh không trả đòn, thì sẽ bị ăn hiếp, mà trả đòn, thì Lâm An sẽ lãnh đạn, và tất cả những điều này chính là thứ mà Trần phi muốn thấy.

"Vì Lâm An được cưng chiều, nàng bị ăn hiếp, Nguyên Cảnh Đế sẽ không ngồi im nhìn, tình hình giống ngày hôm nay sẽ còn tiếp tục xảy ra.

"Mình đường đường là Hải vương, không thể để mình bị cầm mũi dẫn đi, mình phải nghĩ cách, nghĩ cách…"

Trở lại nha môn Đả Canh Nhân, Hứa Thất An vẫn chưa nghĩ ra cách, hắn giận cá chém thớt vỗ một cái vào mông ngựa, đều do nó, cứ lắc lư hoài, làm hắn tâm phiền ý loạn, không tĩnh tâm suy nghĩ được.

Ăn trưa xong, hắn dẫn hai đồng la ra ngoại thành tuần phố, vì đường xa, không đi bộ được, vẫn phải dùng ngựa.

Khu Hứa Thất An quen thuộc nhất là nam thành, vì nhà cũ của Hứa gia chính là ở phía nam, hơn nữa nơi này còn có một cái Dưỡng Sinh Đường, là địa bàn của số sáu Hằng Viễn.

"Ài, không biết tới chừng nào mới khôi phục lại kỹ năng gặp may bị động của mình, mình còn phải đưa bạc cho Hằng Viễn định kì để làm từ thiện nữa "

Nghĩ tới đây, Hứa Thất An vô cùng phiền muộn.

Lôi đài của nam thành được xây trên quảng trường ven sông, chỉ trong hai ba ngày, mặt ngoài của lôi đài đã thủng rách lỗ chỗ, nào là dấu chân di chuyển khi tỷ đấu, nào là vết chém vết đâm của đao búa lúc đánh nhau.

Trên lôi đài có hai khách giang hồ đang đánh nhau, một bên là thiết hán cơ bắp, tay cầm một cây thiết côn màu đen; một bên là thiếu hiệp dùng kiếm, mặt mũi cũng không tệ lắm.

Hai bên ngươi tới ta đi, đánh rất dữ dội.

Bên lôi đài tụ tập không ít người ăn dưa và khách giang hồ.

Nói đến vũ khí, thông thường nhân sĩ giang hồ trước khi vào thành sẽ bị tước mất binh khí, nha môn sẽ đưa cho ngươi một tờ giấy, ngày nào ngươi rời khỏi thành, sẽ đưa giấy đó lấy lại vũ khí.

Nhưng sau khi lôi đài xuất hiện, nha môn cũng thả lỏng quản lý, khách giang hồ muốn tỷ võ, có thể tới nha môn xin lấy lại binh khí, nhưng sau một ngày phải nộp lại cho nha môn, nếu không sẽ bị truy nã toàn thành.

Một số thiếu hiệp nữ hiệp thuộc danh môn đại phái có thể dùng giấy cam kết của môn phái, không bị tước binh khí, nhưng nếu ngươi phạm tội giết người, thì môn phái phải gánh trách nhiệm.

Hứa Thất An quét mắt một vòng, không thấy có nữ hiệp khá khẩm nào.

"Hứa đại nhân, người ra ngoài xem trò vui đều là người bình thường, những người có thân phận có địa vị đều ở trong quán trà tửu lầu chung quanh." Đồng la giải thích.

Ngươi hiểu biết ghê ha, tiểu lão đệ! Hứa Thất An liếc một vòng quán trà tiệm rượu chung quanh, quả thật trong đó có rất nhiều khách xem.

"Đi, chúng ta cũng tìm một tửu lầu, nhà kia đi." Hứa Thất An nhìn thấy một nữ hiệp rất là đẹp.

Hắn vừa dợm bước, thì dưới chân dẫm phải cái gì đó cưng cứng, cúi đầu nhìn một cái, là một hầu bao.

Hầu bao này màu xanh nhạt, thêu hoa văn cùng màu, thêu một đóa hoa lan, có mùi thơm nhè nhẹ, có vẻ là đồ của nữ nhân.

"?"

Hứa Thất An ngẩn người, thầm nhủ, buff lượm tiền của mình không phải bị lão đầu tử Giám Chính 404 rồi à.

"Dầy, cầm nặng thật."

Hứa Thất An cười nheo mắt cất vào lòng, cất xong nhìn thấy bên cạnh có một đứa bé đang nhìn mình, vẻ tiếc rẻ sao mình lại không nhìn thấy cái hầu bao này, để người này nhanh chân giành mất.

"Nhìn cái gì, con cái nhà ai?" Hứa Thất An giơ tay lên, làm bộ muốn đánh, đứa bé hết hồn, xoay người bỏ chạy.

Hứa Thất An cười ha ha, bụng nghĩ nhát gan ghê, ta còn định mua cho ngươi một xâu kẹo hồ lô đó.

Vào tửu lầu, lên lầu hai tìm một cái bàn, phân phó tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên, Hứa Thất An không có hứng thú với đánh lôi đài, nheo mắt ngắm nghía nữ hiệp ở bàn bên cạnh.

Nàng này mặc quần lụa mỏng màu hồng, cổ trắng muốt, xương quai xanh mảnh khảnh, vải áo không dày, nổi bật bộ ngực cao vút.

Phong cách ăn mặc rất to gan, trang điểm cũng rất tỉ mỉ, đôi môi đỏ rực như lửa, mắt hạnh rất to rực rỡ, ngũ quan tự nhiên vô cùng đẹp, nhưng mà cái vẻ ngoài quyến rũ lẳng lơ kia mới là thứ hấp dẫn nam nhân nhất.

Nếu Phiếu Phiếu là tiểu nữ vương hộp đêm dự bị, thì nữ nhân này chính là nữ vương hộp đêm chính thức.

Nữ tử yêu mị nhận ra Hứa Thất An đang trần trụi quan sát mình, không hề tức giận, còn ném trả một ánh mắt quyến rũ qua, đám thiếu hiệp ngồi cùng bàn với nàng ta thi nhau nhìn theo.

Sau khi thấy rõ bộ đồng phục Đả Canh Nhân của Hứa Thất An, thì làm bộ không có chuyện gì, quay đầu trở lại.

Điếm tiểu nhị mang thức ăn thịt trâu, đậu phộng, thịt dê vân vân và một vò rượu ngon lên.

"Đại nhân, rượu và thức ăn của các ngươi, mời từ từ dùng."

"Tiểu nhị, cho bàn bên kia một vò Lafite năm 82, Bổn quan mời khách." Hứa Thất An chớp mắt với nữ tử xinh đẹp.

Tiểu nhị nghe không hiểu, bối rối.

"Một vò xuân ý nồng."

Đây là loại rượu đắt tiền nhất trong tửu lầu.

"Vâng vâng."

Nhận ra Hứa Thất An và nữ thần ‘qua lại’ với nhau, đám thiếu hiệp trong lòng chua chát, nhưng không dám nổi giận với Đả Canh Nhân, nên trút hết lên người điếm tiểu nhị, giọng bực bội:

"Tiểu nhị, cho năm cân thịt trâu nữa."

"Khách quan, tiệm nhỏ không có nhiều thịt trâu như vậy."

"Tại sao người ta có thể được hai cân, mà bọn ta đông người thế này, mà chỉ được có một cân?"

Thịt trâu ở thời đại này là xa xỉ phẩm, đều là trâu chết già, bệnh nặng, khi giết còn phải được nha môn kiểm tra cho phép. Hơn nữa gần đây làm ăn cực tốt, vì vậy hàng tích trữ trong tửu lầu không nhiều, bàn của Hứa Thất An được đưa lên hai cân.

Nào ngờ điếm tiểu nhị lại liếc cho một cái, giọng kiêu ngạo của dân kinh thành: "Người ta là đương sai nha môn, khách quan ngài sáng nay ra cửa chưa soi gương à."

" "

Hai đồng la cười ha ha: "Mấy đứa đần độn này!"

Lúc này, Hứa Thất An nhìn thấy một nữ nhân lên lầu, quét mắt một vòng, sau đó đi thẳng tới chỗ hắn, từ trên cao trợn mắt hung hăng nhìn xuống hắn.

"Trả hầu bao cho ta."