Cảm ơn Akame đề cử!
Theo Vũ Lâm Vệ đi tới Đức Hinh Uyển, thị vệ bảo Hoài Khánh vừa luyện kiếm xong, đang tắm, bảo Hứa Thất An ở ngoài chờ.
Hắc, là nghe nói ta tới, cố ý đi tắm chứ gì... . Hứa Thất An thầm nghĩ.
Hắn ở ngoài Đức Hinh Uyển đợi hai khắc, cung nữ mặc y phục màu vàng nhạt đi ra, khẽ nói: "Hứa đại nhân, điện hạ xin mời."
Tiến vào nhã uyển, gặp Hoài Khánh ở ngoài phòng khách tiền sảnh, gò má của nàng vẫn còn ưng ửng đỏ, đôi mắt sáng ngời rực rỡ.
Thêm mấy phần nữ nhân kiều mỵ, bớt chút phần cao quý lạnh lùng.
Có cảm giác như ngọc mỹ nhân sống lại.
Như vậy mới có hương vị nữ nhân chứ, lúc nào cũng lạnh lùng cao quý, cứ bày kiểu cách công chúa hoài không nhả, không dễ yêu chút nào... . Hứa Thất An ôm quyền:
"Ty chức ra mắt điện hạ."
Hoài Khánh cho cung nữ dâng nước trà, giọng trong trẻo lạnh lùng dễ nghe: "Hứa đại nhân tìm Bổn cung có chuyện gì?"
"Đường đệ của ty chức trúng hội nguyên, nhưng hắn xuất thân Vân Lộc thư viện, ty chức lo cho tiền đồ của hắn." Hứa Thất An thành khẩn thỉnh giáo:
"Không biết điện hạ có lương sách gì chăng?"
Chuyện mình nghĩ không ra, thỉnh giáo người thông minh là lựa chọn tốt nhất, phải học cách lợi dụng tất cả những công cụ hình người một cách hợp lý. Nếu trưởng công chúa không có chủ ý, hắn sẽ đi hỏi Ngụy Uyên.
Mắt Hoài Khánh lóe lên, nhấp một miếng nước trà, hiểu ngay ý của Hứa Thất An. Đây là không muốn cho Hứa Từ Cựu bị đóng con dấu "Yêm đảng".
Thỏ khôn có ba hang, người thông minh không bao giờ đặt hết tiền đặt cược vào một nơi.
Hứa Ninh Yến tuy là võ phu, nhưng thông minh tuyệt đỉnh... . . . Hoài Khánh cười: "Ngươi đã đi qua Thanh Châu, hiểu biết về nơi đó bao nhiêu?"
"Lại trị thanh minh, Tử Dương cư sĩ quản lý Thanh Châu rất gọn gàng ngăn nắp..."
Nói tới chỗ này, Hứa Thất An chợt hiểu ra ý của Hoài Khánh, Thanh Châu nay là địa bàn của Tử Dương cư sĩ, có ông ấy trấn giữ Thanh Châu, nếu học sinh Vân Lộc thư viện tới Thanh Châu nhậm chức, nhất định có thể đại triển quyền cước, không bị chèn ép.
"Thanh Châu chính là thiên đường mở ra cho học sinh Nho gia của Vân Lộc thư viện." Trưởng công chúa không buồn vòng vo.
Nhưng… hắn là đường đệ đơn truyền của gia đình, ta không nỡ để hắn đi Thanh Châu. Đệ đi ngàn dặm ca lo âu!
Hứa Thất An khạc ra: "Ty chức đã biết."
Thôi, để Nhị Lang lưu nhiệm kinh thành trước đã, sau này đến đó lại nghĩ cách. Có lẽ, chính hắn sẽ tự tìm ra chỗ dựa thì sao.
"Đúng rồi, không biết điện hạ có hứng thú với thoại bản không?" Hứa Thất An đổi chủ đề.
"Bổn cung từ trước đến giờ không xem những thứ đó."
Giọng Hoài Khánh công chúa cao ngạo, cứ như một nữ tiến sĩ nói: Lên mạng? Ta chưa bao giờ nhìn loại đồ chơi đó!
"Ty chức tìm được một quyển sách hay, điện hạ trong lúc rảnh rỗi có thể xem một chút... . Nga, nhất định phải giữ bí mật cho ty chức." Hứa Thất An moi trong ngực ra Bá đạo nữ quân yêu ta, đặt lên bàn.
Hoài Khánh chẳng hề liếc mắt, chỉ theo phép lịch sự gật đầu.
Hứa Thất An đi rồi, nàng vừa định phân phó cung nữ mang thứ kia đi xử lý, lúc ánh mắt quét qua mặt bìa, con ngươi chợt dừng lại.
Bá đạo nữ quân yêu ta... . Nữ quân? !
Còn là thứ sách đại nghịch bất đạo như vậy... . . Hoài Khánh nhất thời hứng thú, hiện thời cũng chẳng làm gì, coi thử một chút cũng không sao.
Vì vậy nàng lại ngồi xuống, cẩm quyển sách đại nghịch bất đạo kia lên.
Câu chuyện kể về một thư sinh đi nhầm vào Ma giới. Người này tài hoa hơn người, đầy bụng kinh luân. Nhưng cư dân Ma giới muốn ăn thịt thư sinh, bắc chảo dầu chuẩn bị chiên hắn.
Lúc này nữ quân xuất hiện, nữ quân là người có học duy nhất của Ma giới, có trí khôn tiến hóa vượt bậc. Nàng cứu thư sinh, nhốt hắn nuôi trong hậu cung của mình, hai người ngâm thơ đối chữ, nói cổ bàn kim.
Suốt quá trình ấy, nữ quân luôn thể hiện đầy đủ tác phong bá đạo lãnh khốc của mình, trong lòng nàng rất quan tâm người thư sinh kia, nhưng nàng không muốn biểu hiện ra ngoài, câu nói nàng thích nói nhất là: Nam nhân, ngươi đang đùa với lửa.
Hoài Khánh chưa từng thấy câu chuyện nào thú vị như vậy, nó không hề có độ sâu, càng chẳng mang tới kiến thức gì, khác nhau một trời một vực với những cổ tịch tối nghĩa mà nàng thích xem.
Nhưng, không biết tại sao, rõ ràng chỉ là những chuyện nhỏ vặt vãnh trong cuộc sống hàng ngày, những mẩu đối thoại nhàm chán, nhưng lại như có một ma lực đặc thù.
Làm Hoài Khánh không nhịn được muốn xem nữ quân kia... . nhân tiền hiển thánh? !
Đúng, chính là nhân tiền hiển thánh.
Dẫm nam nhân xuống dưới chân, nuôi nam nhân trong hậu cung, dùng thái độ bá đạo và lãnh khốc đối xử với nam nhân, nhưng một nữ quân lãnh khốc như vậy, trong lòng vẫn có tình cảm dịu dàng.
Mà thư sinh kia, đối với nữ quân ngàn y theo trăm thuận, luôn suy nghĩ vì nàng, còn vì nữ quân uống rượu với các tướng quân Ma giới mà tức giận, ghen tuông.
Bất tri bất giác, trời đã về chiều, nàng đã xem truyện hơn hai canh giờ.
Hoài Khánh phát hiện quyển truyện này có một cái ưu điểm, đó là, nó không cần dùng đầu óc.
Thú vị hết sức.
Thoải mái xong, Hoài Khánh chợt thấy bực, mình đang làm gì đây?
Một quyển sách không có chút dinh dưỡng nào như này, mà mình coi tới hai giờ? ! Cái này có khác gì lãng phí sinh mạng? Sao có thể lãng phí thời gian và tinh lực vào thứ đồ không có chút dinh dưỡng nào như này?
Nàng sinh ra một cảm giác đầy tội lỗi.
"Một quyển nhàn thư mà thôi..."
Hoài Khánh khinh thường ném sách sang bên, đứng dậy rời khỏi phòng tiếp khách, mấy phút sau, nàng lại vòng trở lại, giấu sách vào trong tay áo, mang đi.
Tuyệt không phải vì tới tối lúc ngủ coi thêm lần nữa đâu, mà là sách này không thể bị những người khác thấy, nó nên giống như những bí kíp chốn khuê phòng, không thể được lộ ra ngoài.
... . . . .
Cũng trong lúc đó, Thiều Âm Uyển, Lâm An đắm chìm trong Tình Thiên Đại Thánh không thoát ra nổi.
"Thì, thì ra tình yêu nam nữ là xảy ra như vậy... . A a, sao cẩu nô tài lại đưa cho Bổn cung coi cái thứ như này."
Lâm An nằm trên giường lăn lộn, mặt đỏ tới mang tai, đọc tới miêu tả Tử Hà tiên tử và Long Ngạo Thiên lăn lộn drap trải giường chỗ 5000 chữ thì không ngừng la hét: Ghét ghét.
Nhưng mắt thì vẫn nhìn không dứt, nhìn xong, trong đầu tự giác não bổ ra hình ảnh.
Sau đó nàng cảm thấy cả người mình nóng hực, đôi chân thi thoảng lại cọ cọ vào nhau, gương mặt mượt mà đó như trái táo chín mùi, đôi mắt hoa đào càng thêm quyến rũ, phủ một tầng hơi nước, càng thêm quyến rũ như tơ, vô cùng câu người.
Nhưng đây chỉ sự tô điểm thêm thôi, cốt chính của truyện là câu chuyện tình yêu của Tử Hà tiên tử và Long Ngạo Thiên.
Hai phần ba quyển truyện đều là yêu ngọt tới sâu răng, chỉ có một phần ba ở cuối là đao búa.
Thấy Long Ngạo Thiên bị lột da rút xương, đánh vào luân hồi trọn đời làm súc vật, còn Tử Hà tiên tử thì vĩnh viễn bị nhốt trong nghiễm hàn cung, Lâm An nhận ra gối đầu mình bị ướt.
Nàng hít mũi, tức giận: "Phần tiếp theo đâu? Cẩu nô tài, sao không có phần tiếp theo?"
Giận dữ mắng xong, nàng gọi cung nữ đi vào: "Bổn cung muốn tắm, chuẩn bị nước nóng."
"?"
Cung nữ kinh ngạc: "Dùng bữa tới nơi, bây giờ mà đi tắm?"
Phiếu Phiếu thẹn quá thành giận: "Bảo ngươi đi thì đi đi."
Nhanh chóng, nước nóng được đun xong, cung nữ chỉnh nước ấm vừa vặn, hầu hạ Lâm An tắm.
Nàng ngâm mình dưới nước, trên mặt nước những cánh hoa lơ lửng, lộ ra bờ vai ngọc mượt mà, cặp xương quai xanh đẹp đẽ.
"Các ngươi nói, trong số các thị vệ của ta, người nào anh tuấn nhất, người nào có tài hoa nhất, thú vị nhất, trung thành với Bổn cung nhất?" Lâm An đột nhiên hỏi.
"Trung thành thì có, nhưng thú vị và tài hoa, thì nô tỳ không biết. Bất quá, nếu không phải là thị vệ, thì nô tỳ có thí sinh đó."
"Là ai?!" Phiếu Phiếu lập tức hỏi.
"Là Hứa đại nhân đó, Hứa đại nhân hình dáng tuấn tú, có tài hoa lại thú vị, thường chọc cười làm điện hạ ngài vui vẻ. Mặc dù hắn không phải là thị vệ, nhưng là tâm phúc ngài chiêu mộ, hơn nữa cũng không phải người có học, là Đả Canh Nhân, miễn cưỡng cũng coi là thị vệ đi."
Lâm An cắn môi, khẽ hẩy cánh hoa, những cánh hoa tản ra, trong làn nước gợn, nàng nhìn thấy mơ hồ gương mặt mình, dung mạo xinh đẹp, gương mặt đỏ gay, tựa hồ có chút xấu hổ.
... . . . . .
Hoàng thành, vương phủ!
Thư phòng Vương Thủ phụ, ánh nắng đỏ cam ban chiếu vào từ ngoài cửa sổ, Vương Thủ phụ tuổi đã hơn năm mươi gom chiết tử, dồn chúng vào một góc.
Trên bàn lúc này trải một tờ giấy lớn, bên trên đặt trấn chỉ, bút viết... . . Lúc này, Vương đại tiểu thư cầm một chén canh cẩu kỷ đi vào.
Vương Thủ phụ không để ý, sẵn ý tưởng còn đang cuồn cuộn trong lòng, hạ bút viết.
Bình vàng rượu trong mười ngàn đấu, mâm bạc thức quý trị vạn tiền.
... . .
Đường đi khó, đường đi khó, nhiều đường rẽ, đường nơi đâu.
Sẽ có một ngày thuyền cưỡi gió, buồm mây rẽ sóng vượt biển khơi.
Vương tiểu thư đặt canh xuống, lại gần nhìn một cái, hồi lâu sau không dứt mắt ra được, lẩm bẩm: "Cha, ngài vừa sáng tác ra một danh tác truyền đời.
"Bài thơ này của ngài ra đời, nhất định cả triều khiếp sợ."
Là một nữ thanh, năng lực giám thưởng đương nhiên phải có. Vương đại tiểu thư đã bị khí khái của bài thơ này thuyết phục.
Vương Thủ phụ lắc đầu, cầm trà sâm lên uống một hớp, thoải mái thở ra: "Đây không phải là do ta viết, là của người mới nhậm chức hội nguyên viết. Hôm nay không phải ngươi đã tới Cống Viện sao, không gặp à?
"Nghe nói là một mỹ nam tử tuấn tú lịch sự hiếm thấy."
"Nữ nhi không thấy, nữ nhi chỉ đi tham gia náo nhiệt mà thôi." Vương đại tiểu thư lên tiếng chối, ánh mắt vẫn không dứt khỏi mặt bàn.
"Năm đó khi đưa lại thi từ vào khoa cử, vi phu đã tốn rất nhiều tâm huyết, trở lực trùng trùng."
Vương Thủ phụ chọc ngón tay lên trang giấy, gõ cọc cọc, nở nụ cười sung sướng: "Nay có được bài kiệt tác này, đã giúp cha thở ra một hơi nhẹ nhõm, cũng coi như không phụ lòng người có học trong thiên hạ, không phụ lòng đời trước, không để cho bảo bối thi từ hoàn toàn sa sút."
Sau khi Hạnh bảng được niêm yết, bài thơ Đi Đường Khó của Hứa Tân Niên đã được quan chấm thi truyền rao ra ngoài , người nghe ai cũng kích tiết khen ngợi, nhiệt huyết sôi trào.
Mấy ngày nữa, bài thơ này sẽ truyền khắp kinh thành, được truyền bá khắp nơi.
"Nghe nói hội nguyên kia là học sinh Vân Lộc thư viện." Vương đại tiểu thư "Lơ đãng" nói.
Vương Thủ phụ trầm ngâm chốc lát, cảm khái: "Đáng tiếc."
Quan trong triều bài xích người có học của Vân Lộc thư viện, ông ta là Thủ phụ, là tấm gương của các quan, không thể lùi bước về mặt này.
Hứa Tân Niên càng có tài hoa, vương Thủ phụ càng cảnh giác, càng không thể dùng hắn.
"Cha!"
Vương tiểu thư vừa bận bịu giúp thu dọn chiết tử, vừa nói: "Nữ nhi muốn tổ chức hội trong phủ, mời các sĩ tử nổi danh trong kinh tham gia, muốn dùng danh nghĩa của ngài để triệu tập."
Người tổ chức đương nhiên phải là người có đức cao vọng trọng, Vương đại tiểu thư không có tư cách này. Có điều, phủ nàng đã tổ chức hội nhiều lần rồi, đều là dùng danh nghĩa của Vương Thủ phụ để triệu tập.
Xuân vi vừa qua, tổ chức một kì hội, hợp tình hợp lý.
Vương Thủ phụ vuốt cằm: "Được."
... . . . . .
Thanh vân sơn, Vân Lộc thư viện.
Trong ánh nắng chiều, trên quan đạo, một người cưỡi ngựa chạy như bay về phía núi, sau lưng cuốn lên bụi bặm.
Ngựa tới chân núi thì dừng lại, một học sinh mặc nho sam nhảy xuống lưng ngựa, cầm một cái danh sách trong tay, chạy nhanh lên đỉnh núi.
"Hỷ báo hỷ báo... ."
Hắn vừa hô to, vừa chạy như điên, nhanh chóng chạy vào thư viện.
Dọc đường không ngừng có học sinh nghe tiếng thò ra nhìn, ra cửa hỏi, nhưng học sinh báo tin không thèm để ý, chạy một lèo tới thư phòng của Đại Nho Trương Thận.
Trương Thận nghe được động tĩnh, đã đi ra ngoài thư phòng chờ sẵn, sắc mặt trấn định nhìn học sinh báo tin.
"Người có học phải có tĩnh khí, mừng rỡ đau buồn đều không thể dao động tâm chí."
Chỉ điểm xong, Trương Thận nở nụ cười: "Nhìn thần sắc ngươi, hẳn là nhóm học sinh tham gia xuân vi đã đậu cống sĩ."
"Tiên sinh, nào chỉ là trúng cống sĩ." Học sinh báo tin hưng phấn hô to: "Hứa Từ Cựu trúng hội nguyên."
Trương Thận tưởng mình nghe lầm, trầm giọng: "Hội nguyên? !"
Học sinh báo tin gật mạnh đầu, "Đây là danh sách học sinh thư viện được hạnh bảng đề danh, Hứa Từ Cựu đúng là hội nguyên, thiên chân vạn xác."
Trương Thận kích động giật lấy danh sách, trên đó viết tên của các học sinh thư viện tham gia xuân vi lần này, và thứ hạng của họ.
Số một chính là Hứa Từ Cựu, hạng nhất, hội nguyên.
Trương Thận nhìn danh sách, nhìn nửa ngày, đột nhiên "wao" lên một tiếng, hét: "Viện trưởng, Trần Thái, Lý Mộ Bạch... Học trò ta trúng hội nguyên, học trò ta trúng hội nguyên."
Học sinh báo tin trợn mắt hốc mồm.
Triệu Thủ và hai vị đại nho đang ở trong viện mình bị kinh động, ngôn xuất pháp tùy, bỏ qua khoảng cách, xuất hiện ngay ngoài thư phòng Trương Thận.
Viện trưởng Triệu Thủ tóc hoa râm, lôi thôi lếch thếch hỏi trước tiên: "Thật không ? Học sinh đó trúng hội nguyên?"
"Hứa Từ Cựu!"
Trương Thận tự hào đọc tên.
Triệu Thủ cau mày, suy nghĩ một lúc: "Là cái học sinh cãi nhau không thua ai đó?"
"... . . Điều này chứng tỏ miệng lưỡi hắn vô song." Trương Thận đáp trả.
"Chúc mừng chúc mừng!"
Lý Mộ Bạch và Trần Thái vừa vui, vừa chua chát.
Học sinh Vân Lộc thư viện trúng hội nguyên, dĩ nhiên là vui lắm, mỗi một tiên sinh trong thư viện ai cũng sẽ vui, thậm chí còn huơ tay múa chân, đại say một màn.
Nhưng điều đó không ngăn cản bọn họ chua xót, vì Hứa Từ Cựu là học sinh của Trương Thận.
Viện trưởng Triệu Thủ cau mày: "Theo lý thuyết, không thể là hội nguyên được, Từ Cựu đã làm cái gì?"
Đã kéo dài suốt bao nhiêu năm ròng, lần này nhất định cũng sẽ còn tệ lậu, Hứa Từ Cựu là học sinh Vân Lộc thư viện, có muốn ăn gian cũng không có phần của hắn.
Nhưng nếu nói hoàn toàn dựa vào thực lực, thì có vẻ có hơi gượng gạo.
Trương Thận thu lại ý mừng, ừm một cái: "Từ Cựu vấn đáp kinh nghĩa đều là thượng thượng, nhưng nếu nói kinh tài tuyệt diễm, thì còn kém chút."
Nhưng nếu không phải kinh tài tuyệt diễm, sao lại khiến trong ba quan chủ quản có ít nhất hai người ủng hộ hắn?
Nên lúc nghe học sinh báo tin, chính ông cũng tưởng mình nghe lầm.
Lý Mộ Bạch thấy học sinh báo tin vẫn còn ở đó, ngoắc ngoắc tay, kêu hắn tới, hỏi: "Kinh thành bên kia còn tin tức gì nữa không?"
Vốn chỉ là thuận miệng hỏi thử, không ngờ học sinh báo tin lại gật đầu, "Có, học sinh chép hạnh bảng xong, cũng cảm thấy Hứa Từ Cựu đạt hội nguyên có chút không giống tầm thường, nên có mời một quan chấm thi ăn một bữa.
"Tiền cơm mười lăm lượng, đang định tìm thư viện thanh toán."
Mấy vị đại nho gật đầu, học sinh Vân Lộc thư viện đào tạo ra, năng lực làm việc đều là cực mạnh, không có ai là loại làm việc bảo thủ cổ hủ.
Học sinh báo tin nói xong, moi trong lòng ra một tờ giấy: "Nghe vị đại nhân kia nói, Hứa Từ Cựu trong vòng thứ ba đã làm một bài thơ, được Đông Các Đại học sĩ vô cùng khen ngợi. Những quan chấm thi còn lại cũng rất chịu phục, hơn nữa hai vòng thi trước hắn đều đạt thành tích cực tốt, cho nên mới thành hội nguyên."
Thơ?
Mấy vị đại nho trố mắt nhìn nhau.