TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 408: Thiên cơ (3)

Vương Thủ phụ cười khẩy: "Đạo lý trong thiên hạ này, là do Phật Môn của ngươi định đoạt? Ngươi nói Giám Chính ra tay tương trợ, là Giám Chính ra tay tương trợ sao?"

Các đạt quan hiển quý cũng nổi giận, nhưng cố kiềm mình lại, bách tính vây xem và nhân sĩ giang hồ thì không quản nhiều như vậy, tiếng mắng chửi vang ầm lên, thậm chí còn có người quá khích, va chạm với cấm quân.

"Đồ lừa ngốc vô sỉ, đây là chơi xấu, bọn ta không cần biết, đã phá được Kim cương trận rồi!"

"Đường đường Phật Môn mà lại chẳng cần mặt mũi như thế, nếu đấu pháp hôm nay Phật Môn có thắng, bọn ta cũng không thừa nhận."

"!!!"

Độ Ách như không nghe thấy những tiếng chửi rủa khắp trời, liếc Tịnh Trần, nhàn nhạt nói: "Ngươi lại không tịnh tâm rồi."

"Đệ tử biết tội." Tịnh Trần cúi đầu.

Hòa thượng ở ngoài kia nghe được mình nói chuyện với Tịnh Tư? Đấu pháp có cả đấu văn lẫn đấu võ, phải dựa vào bản lãnh của mình, bên ngoài sân cưỡng ép can dự vào thế này, thật là quá đáng! Hứa Thất An thầm bực.

Hắn không nói gì nữa, ngồi xuống xếp bằng thổ nạp.

Một khắc sau, Hứa Thất An mở mắt, cầm hắc kim trường đao lên, đút vào vỏ.

Ấn tay lên cán đao, Hứa Thất An cất cao giọng "Ta chỉ ra một đao, một đao này ra xong, sinh tử tự chịu."

Giọng nói vọng qua bức họa, truyền ra ngoài.

Chỉ ra một đao? !

Bất kể là người ngoài nghề hay trong nghề, bất kể bình dân hay là quý tộc, nghe thấy câu đó xong, đều cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Giận nên nói như vậy?

Hứa Thất An dẹp yên tất cả suy nghĩ, cảm xúc, tích tụ khí cơ, khí tức vào bên trong, đan điền như một hắc động, đây là quá trình súc lực của Thiên Địa Nhất Đao Trảm.

Nếu các ngươi đã chơi ăn gian, vậy thì đừng trách ta chơi xấu. Hắn nhắm mắt lại, tinh thần lực đều rút hết về, liên kết với một nguồn sức mạnh khổng lồ ở trong người.

Là giọt máu của Thần Thù hòa thượng.

Trên đường từ Vân Châu trở về kinh, Hứa Thất An đã hấp thu giọt máu tươi này, nhờ giọt máu bất tử bất diệt đó của võ giả mà chết đi rồi sống lại, nhưng một phần sức mạnh vẫn còn nằm tích tụ trong người hắn, chưa hấp thu hết.

Hứa Thất An thấy Độ Ách La Hán đưa Tịnh Tư vào trận, liền hiểu ngay mình kiểu gì cũng không qua mắt được tên "Kim cương" này, lại có bí cảnh Phật Môn gia trì Kim Cương Bất Bại, với thực lực của Hứa Thất An, làm kiểu gì cũng không phá được.

Lúc ấy hắn núp trong Ty Thiên Giám, trao đổi với Thần Thù hòa thượng, Ty Thiên Giám là địa bàn của Thuật sĩ, không phải lo bị Độ Ách La Hán phát hiện ra.

Thần Thù hòa thượng cho một đề nghị là: Điều động máu trong người, kích hoạt phần sức mạnh còn sót lại chưa tiêu hóa được trong người ra.

Sức mạnh này sẽ không làm lộ sự tồn tại của Thần Thù, để giúp Hứa Thất An dễ hấp thu tinh hoa bất diệt trong huyết dịch, Thần Thù hòa thượng đã mài mòn "Thuộc tính" của nó.

Về bản chất, nó hiện giờ chỉ là tinh túy do võ phu ngưng tụ ra mà thôi.

Sức mạnh trong người hồi phục, nó tan vào khắp tứ chi cơ thể Hứa Thất An, chuyển thành khí cơ tinh thuần.

Trong Phật cảnh không có gió, nhưng áo của Hứa Thất An lại bay bay, hắn vẫn nhắm mắt, như một bá chủ đang ngủ say, tí nữa sẽ tỉnh lại.

Thiên địa này sẽ phải vì hắn hồi phục mà run rẩy.

"Chuyện gì thế? Ta hoa mắt đúng không? Sao ta có cảm giác thế giới đang run lên?"

"Là Phật Sơn, Phật Sơn đang run rẩy, là Phật Sơn đang run rẩy "

Bên ngoài sân, bỗng có người kinh thanh hô to: "Là Hứa Thất An, hắn muốn rút đao."

Chỉ cần không phải người mù, đều nhìn ra được Hứa Thất An làm Phật Sơn chấn động.

"A di đà Phật!"

Tịnh Tư bắt pháp quyết, đứng yên bất động, nhưng mây mù trong Phật cảnh chuyển động, phóng ra những tia kim quang nho nhỏ, chui vào kim thân.

Kim thân tỏa ra áng sáng càng thêm sáng chói đậm đà, toát ra vạn đạo ánh sáng, như ánh sáng mặt trời đang từ từ dâng lên.

Khí thế ngang nhau!

Hoài Khánh bỗng đứng bật dậy, bước ra khỏi lều chống nắng ngửa đầu nhìn, mắt đón lấy ánh kim quang sáng chói, nàng nhìn chằm chằm, nín cả thở.

Ngày càng có nhiều người đứng dậy, đi ra khỏi lều chống nắng, ngẩng đầu lên, mở thật to mắt, quên luôn cả hô hấp.

Bao gồm cả Vương Thủ phụ.

Ngụy Uyên từ từ đứng dậy, đi ra ngoài lều chống nắng, giọng thản nhiên: "Đại bàng một ngày bay cùng gió, phi thẳng lên trời chín ngàn dặm."

Chuyện này ngươi cũng đoán trước được rồi ư, Ngụy Công!? Các kim la nhìn vào bóng lưng ông.

Boang!

Tiếng rút đao như tiếng sấm, vang khắp đất trời.

Trên đời chưa từng có thanh đao nào như vậy, được vạn chúng chúc mục như vậy, chạm tới lòng của biết bao người.

Trên đời cũng chưa từng có thanh đao nào quyết tuyệt như vậy, như muốn chém đứt tất cả, thà làm ngọc vỡ.

Trên đời dĩ nhiên cũng chưa từng có thanh đao nào nhanh như vậy, nhanh tới mức mắt thường gần như không nhìn theo kịp.

Nhưng, người ở bên ngoài đều nhìn thấy rõ, kim thân kia vỡ tan, thấy những tầng kim quang như sương mù bị thổi tan, bị vô vàn đao ý đuổi cho tan tác.

Kim cương bất bại nửa tuần ở ngoài nam thành, kim thân được dân chúng canh cánh trong lòng suốt năm ngày, cuối cùng, đã bị đánh bại.

Trong tranh, Hứa Thất An đứng ngạo nghễ.

Tịnh Tư ngã ngồi, vết đao ở ngực sâu tận xương, loáng thoáng nhìn thấy cả nội tạng bị hư hại, sắc mặt ảm đạm, không thể duy trì được tư thế ngồi tĩnh tọa.

Những tia kim quang nho nhỏ lại tụ về, tụ vào vết thương của hắn, tu bổ máu thịt cho hắn.

"Ta đã nói, ta chỉ ra một đao!" Hứa Thất An nhàn nhạt nói.

Trong kinh thành, vạn người mất tiếng.

Chừng bốn năm giây sau, tiếng sóng đột ngột tràn lên.

Có người thét chói tai, có người hoan hô, thậm chí có người lệ nóng doanh tròng, một phát xua tan bức bối đã nhiều ngày trong lòng.

"Đại Phụng ta là Cửu Châu chính thống, văn trị võ công đệ nhất thiên hạ!" Có người có học lạc giọng hô to.

"Hứa thơ khôi võ đạo tuyệt đỉnh, đệ nhất thiên hạ!"

Nhớ lại lúc ấy, từ trong bí cảnh, một câu nói vọng ra: Ta chỉ ra một đao!

Tới lúc này, họ mới hiểu sự tự tin và hào khí trong lời này.

Nguyên Cảnh Đế đứng trên Quan Tinh Lầu, trực diện hứng lấy đợt sóng hân hoan, nhìn thấy nhiệt huyết sôi trào, quần tình hùng dũng của con dân.

"Kim cương trận, phá rồi."

Lão hoàng đế cười thật tâm: "Giám Chính, ngươi quả nhiên là đã có nắm chắc, tốt, rất tốt, Hứa Thất An cũng rất tốt, không uổng công triều đình tài bồi."

"Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên."

Vương tiểu thư nghe cha khẽ lẩm bẩm.

Đúng là anh hùng xuất chúng! Vương tiểu thư thầm nhủ, quét mắt một vòng, nhìn thấy rất nhiều đại gia khuê tú nàng quen biết đều đang nhìn vào thiếu niên đứng ngạo nghễ trên lối thang của Phật Sơn, ánh mắt si mê.

Trong đó còn có cả một ít phu nhân vẫn còn phong vận, ánh mắt của những người này mang tính xâm lược mười phần, sáng quắc, không nháy một cái, nhìn chằm chằm người thanh niên kia.

Cho dù là Trạng nguyên, cũng không được rạng rỡ như hắn! Vương tiểu thư thầm bổ sung thêm.

Bịch bịch, bịch bịch Phiếu Phiếu nghe thấy tiếng tim mình đập như đánh trống, hơn hai mươi năm qua, chưa bao giờ kịch liệt như vậy.

Nhìn đại ca rạng rỡ vô hạn Hứa Linh Nguyệt đều ngây ra.

Thẩm thẩm "chậc" một tiếng, "Lão gia, lần này đấu pháp xong, ngưỡng cửa nhà chúng ta thế nào cũng sẽ bị bà mai đạp vỡ mất, lão gia?"

Hứa Bình Chí mắt rưng rưng, mặt đầy vui vẻ yên tâm.

Đại ca càng ngày càng mạnh, võ đạo dũng mãnh tinh tiến, mình cũng không thể rơi lại phía sau quá xa, Hứa Tân Niên lặng lẽ nắm chặt quả đấm.

Ngay cả Hoài vương thuở thiếu thời, cũng không chói mắt được như hắn, bà dì thầm nghĩ.

"Đại sư lo tu dưỡng cho tốt đi."

Hứa Thất An thu đao vào vỏ, tiếp tục leo núi.

Xuyên qua lối đi giữa mây mù, một khắc sau, phía trước hoàn toàn thông thoáng sáng ngời, đá vụn lởm chởm, cỏ cây thưa thớt, có một cây bồ đề rất to, dưới tàng cây có một lão tăng ngồi xếp bằng.

Hứa Thất An biết, đây là ải thứ ba.

Mà hắn lúc này, đã sắp lên tới đỉnh núi.

Thông qua cửa ải này, hắn chỉ cần lên tới đỉnh núi, đó cũng là cửa ải cuối cùng Hứa Thất An chắp tay: "Đại sư, cửa ải này, chúng ta so gì?"

Lão tăng niệm Phật hiệu, khoan thai: "Thí chủ lòng không tĩnh."

Vừa mở miệng đã biết là lão thiền sư! Hứa Thất An thầm mắng, hỏi ngược lại: "Vì sao phải tĩnh?"

"Tâm tĩnh mới có pháp, có pháp, mới có Phật, có Phật, mới có thể siêu thoát bể khổ." Lão tăng trả lời.

"Tại sao phải siêu thoát bể khổ?" Hứa Thất An lại hỏi.

"Vì sao không siêu thoát?" Lão tăng cũng hỏi ngược lại.

"Vì sao phải siêu thoát?" Hứa Thất An tranh cãi.

"Vì sao không siêu thoát?" Lão tăng khoan thai đáp trả.

"Họ đang nói gì thế?"

"Nói thiên cơ đó, thế cũng không hiểu."

"Ngươi nghe hiểu hả? Vậy ngươi nói cho ta nghe."

"Nói nhảm, nếu ta mà nghe hiểu, ta đã thành cao tăng rồi. Nhưng, cũng chính vì nghe không hiểu, nên bên trong mới uẩn huyền cơ."

"À, ra vậy."

Bên ngoài dân chúng châu đầu ghé tai, phản ứng mỗi người mỗi khác, có người cau mày, lẩm nhẩm lại từng câu từng chữ hai người đối đáp, muốn thể ngộ ra thiên cơ chí lý từ trong đó.

Có người thì khẽ gật đầu, hoặc gật gù đắc ý, bày vẻ ta đã ngộ ra rồi.

Sau đó, tất cả mọi người, trên từ tông thất, dưới tới bách tính bình dân, nghe thấy Hứa Thất An nói:

"Đại sư, chúng ta nói tiếng người đi, vừa rồi ta chỉ là thuận miệng nói nhảm thôi."