TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 451: Hứa Từ Cựu biết làm thơ kìa! (2)

"Sư muội."

Kim Liên đạo trưởng bị xách cổ, tứ chi rũ xuống, bày vẻ ‘Ngươi muốn làm gì thì làm ta không thèm nhúc nhích’: "Ngọc tỷ không phải ở trong mộ, ngươi đi cũng không tìm được đâu."

Lạc Ngọc Hành dừng chân, trợn to mắt, mắng: "Lão đạo nhà ngươi, sao không nói luôn cùng một lúc. Nói mau, ngọc tỷ đang ở đâu?"

Phất ống tay áo một cái, hất mèo cam ngã nhào.

"Bị hủy rồi."

Mèo cam kịp bổ sung trước khi Lạc Ngọc Hành nổi giận: "Khí vận chứa bên trong nó đều bị Hứa Thất An hút hết."

Nghe thấy câu này, Lạc Ngọc Hành sững ra.

Một hồi lâu sau, Lạc Ngọc Hành trầm mặc trở lại bồ đoàn, ngồi xếp bằng xuống, lẩm bẩm: "Khí vận đều bị hắn lấy hết rồi?"

"Nếu như trước đây, ngươi còn cho rằng khí vận của hắn chưa đủ, thì bây giờ, khả năng giúp ngươi bước vào nhất phẩm hẳn là chuyện ván đã đóng thuyền. Dĩ nhiên, song tu với ai, có muốn song tu hay không, là chuyện của sư muội."

Mèo cam giọng ôn hòa.

Mèo cam ngồi một hồi, thấy Lạc Ngọc Hành vẫn mãi ngây ngẩn xuất thần, không nhịn được hắng giọng nhắc nhở: "Không biết hai thông tin này, có đáng hai viên Huyết Thai Hoàn chưa?"

Từ trong tay áo Lạc Ngọc Hành bay ra hai cái bình sứ, màu ngọc trong veo.

Mèo cam há miệng, nuốt cả hai cái bình vào bụng cất, cười: "Đa tạ sư muội."

Nhẹ nhàng nhảy xuống bàn, dựng thẳng đuôi, phe phẩy cái mông mèo, vui vẻ xông vào vườn hoa, rời khỏi Linh Bảo Quan.

Lạc Ngọc Hành như một bức tượng điêu khắc, ngồi xếp bằng hồi lâu, sau đó, hàng mi dài và cong chợt khẽ rung lên, ngọc mỹ nhân sống lại.

Nàng đưa tay lên, tay áo tuột xuống, năm ngón tay trắng muốt thon dài nắm lấy đạo trâm, kéo nhẹ.

Liên hoa quan rơi xuống, mái tóc xanh xõa tung ra.

Quốc sắc thiên hương.

"Quốc sư, quốc sư!"

Lúc này, nữ nhân che mặt xách váy chạy vào, vừa bước qua ngưỡng cửa, nhìn thấy Lạc Ngọc Hành tóc xanh chảy như suối, quyến rũ tuyệt sắc, nhất thời sững người.

Cô gái che mặt ngây ra một hồi, rồi chỉ vào Lạc Ngọc Hành, 'Nga nga nga' gọi lên: "Ngươi cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, muốn song tu với Nguyên Cảnh Đế "

Vừa nói, còn vừa chớp chớp mắt, đầy vẻ ‘ta đây hiểu rồi nha’.

Gương mặt trắng muốt của Lạc Ngọc Hành ửng đỏ, ngón tay khẽ vê đạo trâm, xoay lọn tóc, nhanh như làm ảo thuật lại búi tóc lên.

Nhưng liên hoa quan rơi dưới đất thì mặc kệ.

"Tìm ta có chuyện gì?" Lạc Ngọc Hành bình thản hỏi.

Nữ nhân che mặt không đáp, đi tới bên bàn, lật tách trà còn để úp, tự rót cho mình một tách, một hơi uống cạn, thoải mái ợ một cái.

"Vương phủ nhận được tin từ biên ải, trong thơ nói Trấn Bắc vương đã đạt tới tam phẩm đại viên mãn, chậm nhất là đầu năm sau, sớm nhất là trong năm nay, sẽ đạt tới tam phẩm đỉnh phong."

Nàng ta đi qua đi lại trong tĩnh thất: "Đại sự không ổn, đại sự không ổn."

Lạc Ngọc Hành cau mày: "Nhanh như vậy?"

Nàng trầm ngâm một lúc, rồi cười: "Có cái gì mà không ổn, hắn tấn thăng nhị phẩm, vị trí Trấn Bắc Vương phi của ngươi sẽ chỉ còn thua mỗi hoàng hậu mà thôi, tất cả phi tử và quý phi ở trong cung, thấy ngươi cũng phải cúi đầu chào."

"Ai thèm quan tâm những thứ đó." Nữ tử che mặt đáp trả, rồi cau mày: "Đúng rồi, người đưa tin về là phó tướng của hắn ta. Cái tên võ phu thô bỉ đó còn hỏi ta chuyện đấu pháp với Phật Môn."

Hoàng thành.

Hứa Thất An ở chỗ Lâm An phủ dùng ngọ thiện xong mới cáo từ rời khỏi, cưỡi con ngựa cái nhỏ yêu quý, nghĩ ngợi về thu hoạch ở phủ Lâm An.

"Quả nhiên, cờ tướng quá khó đối với nàng, nàng không thích nổi, nhưng lại rất quý trọng bàn cờ và bộ cờ chúng ta cùng làm ra.

"Thoại bản Long Ngạo Thiên với Tử Vân nàng cũng thích, nhưng mà hình như có vẻ hơi thất vọng về nội dung? Hỏi nàng chỗ nào viết không hay, nàng không nói, cứ ấp a ấp úng

"Hôm nay được nắm tay Lâm An hai lần, lần thứ nhất là dạy nàng đánh cờ, lần thứ hai là kéo nàng lúc đi thuyền trong hồ, kết quả thí nghiệm chứng minh, chỉ cần mình không làm quá mức, nàng có thể thoải mái cho mình đụng chạm chân tay, điềm tốt, trên tình bạn dưới tình yêu.

"Bình tĩnh, bình tĩnh, tình yêu hiện giờ giống như xe ngựa, Lâm An ở bên trong, mình ở bên ngoài. Tương lai không xa, tình yêu sẽ như một cái giường, Lâm An ở bên dưới mình, mình ở bên trong nàng ấy."

Rất nhanh, đã nhìn thấy cửa nha môn Đả Canh Nhân.

"Đại Lang, Đại Lang"

Lúc này, từ cửa nha môn vọng tới một tiếng gọi quen thuộc.

Mặt Hứa Thất An cứng đờ, nhìn qua, là nhi tử của lão Trương gác cổng.

"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, bên ngoài phải gọi ta là công tử!" Hứa Thất An tức giận phê bình, rồi hỏi:

"Ngươi tới nha môn làm gì?"

Người làm mang theo từ ngoại thành vào, vẫn giữ thói quen cũ hồi ấy, gọi hắn là Đại Lang, gọi Hứa Tân Niên là Nhị Lang, làm Hứa Thất An nhớ lại kiếp trước, rõ ràng là đã trưởng thành rồi, thế mà phụ mẫu vẫn cứ toàn gọi hắn bằng nhũ danh, vô cùng là mất mặt, nhất là khi có người ngoài ở đó.

"Có một cô nương tới phủ, nói là tìm ngài. Hỏi nàng ta có quan hệ thế nào với ngài, nàng ta không nói, chỉ cứ khăng khăng bảo là tới tìm ngài. Phu nhân bảo ta tới gọi ngươi trở về phủ." Nhi tử Lão Trương gác cổng giải thích:

"Nhưng thị vệ nha môn không cho ta vào, còn nói hôm nay ngươi vẫn chưa tới điểm mão, không có ở trong nha môn, nên ta đành phải ở ngoài cửa chờ."

Cô nương?

Hứa Thất An nhớ lại những con cá mình nuôi. Chử Thải Vi loại trước tiên, nàng là khách quen của Hứa phủ, cứ năm bảy ngày lại tới chơi.

Phù Hương thì không có khả năng, không có lý do nàng sẽ không tới cửa viếng thăm, hơn nữa thẩm thẩm có biết mặt Phù Hương, bây giờ, tình yêu giống như một cỗ quan tài, Hứa chơi-miễn-phí ở bên trong, chủ nợ Phù Hương ở bên ngoài.

Chắc là Chung Ly nhỉ! Hứa Thất An thầm nghĩ, hỏi: "Cô nương kia trông có gì đặc biệt?"

Nội thành, trong quán rượu, học sinh Vân Lộc thư viện Chu Thoái Chi, đang uống rượu với đồng môn.

Ở đây, ngoài học sinh Vân Lộc thư viện, còn có mấy học sinh Quốc Tử Giám.

Mặc dù Vân Lộc thư viện với Quốc Tử Giám có đạo thống chi tranh, học sinh hai bên quả thật có căm ghét, khinh bỉ lẫn nhau, nhưng mà cũng chỉ giới hạn trong đó thôi.

Nếu thật sự bảo giữa hai bên có mâu thuẫn nào không thể hóa giải nổi hay không, thì thực là không có. Dù gì, đối với học sinh bình thường, đạo thống chi tranh là thứ quá xa xôi, bởi vì đối với học sinh, cơ hội làm quan là hầu như không có, nếu có, cũng chỉ có thể làm quan rất nhỏ.

Nên nếu phe kia đã chủ động tới kết giao, lấy lòng, ngồi cùng với nhau uống rượu, thì chẳng có gì mà từ chối.

Chu Thoái Chi dạo này tâm tình cực kém, vì thi rớt xuân vi.

Đối với người tâm cao khí ngạo như Chu Thoái Chi, đây rõ ràng là một sự đả kích kinh người. Nhất là đối thủ cạnh tranh từ trước đến nay Hứa Từ Cựu, lại thi đậu "Hội nguyên" .

Càng làm nổi rõ sự chênh lệch giữa hai người.

Sau hôm Xuân vi đề bảng, ngày nào hắn cũng cùng đồng môn lê la thanh lâu, Giáo Phường Ty, tửu lầu, mượn rượu giải buồn.

"Hắn có được tài làm thơ này từ hồi nào?"

Sự nghi ngờ này không ngừng quấy nhiễu Chu Thoái Chi, là bạn cùng trường kiêm đối thủ cạnh tranh, Hứa Từ Cựu mạnh yếu ra sao, hắn còn không biết chắc?

Thư vấn với kinh nghĩa quả thật có thể nói là nhất lưu, nhưng thi từ thì lại rất bình thường, Chu Thoái Chi tự tin, bàn về thi từ, mười Hứa Từ Cựu cũng không bằng hắn.

"Không ngờ, hội nguyên xuân vi năm nay, lại bị Hứa Từ Cựu của Vân Lộc thư viện các ngươi giành được."

Một học sinh Quốc Tử Giám cảm khái: "Chuyện này thật sự là làm Quốc Tử Giám chúng ta vô cùng nhục nhã, nếu là đổi thành trước kia, nhất định sẽ không chấp nhận.

"Nhưng nếu đó là Hứa Từ Cựu, thì mọi người đều chịu phục."

Một học sinh khác của Quốc Tử Giám lắc lư ngâm nga: "Đi đường khó, đi đường khó, nhiều ngã rẽ, đường nơi đâu? Sẽ có một ngày thuyền cưỡi gió, buồm mây rẽ sóng vượt muôn sông.”

"Mỗi lần ngâm nga bài thơ này, đều làm nội tâm con người kích động, hào tình vạn trượng, bất kỳ gian nan hiểm trở gì, ta đều vượt qua. Ha ha ha, uống rượu uống rượu."

Học sinh Vân Lộc thư viện nở nụ cười đắc ý, Hứa Từ Cựu thi đậu "Hội nguyên", bọn họ là học sinh Vân Lộc thư viện, cũng cảm thấy vinh quang.

Chỉ có Chu Thoái Chi là im lặng không nói gì, cắm đầu uống rượu.

Một học sinh Quốc Tử Giám liếc Chu Thoái Chi, cười: "Chu huynh có vẻ không vui lắm?"

Chu Thoái Chi nhìn người kia. Người này họ Lưu, tên một chữ Giác, rất giỏi giao thiệp, không hề vì mình là học sinh Quốc Tử Giám, mà nói những lời khó nghe với học sinh Vân Lộc thư viện.

Trong giới học sinh trẻ tuổi của kinh thành, có được mạng giao thiệp cực kỳ rộng, và cũng giống như Chu Thoái Chi, thi rớt xuân vi.

Chu Thoái Chi không đáp, khoát tay, tiếp tục uống rượu.

Lưu Giác mặc kệ, quyết tâm phải kéo Chu Thoái Chi vào trong đề tài, hỏi: "Hứa hội nguyên có tài làm thơ như vậy, vì sao trước kia chưa từng nghe nói vậy?

"Dù chỉ thỉnh thoảng làm được một hai câu thơ hay, nhưng có thể ngẫu nhiên làm ra được một kiệt tác truyền đời như vậy, nhất định thành tựu thi từ sẽ không thấp lắm. Nhưng sao ta chưa từng nghe nói giới thi lâm kinh thành có cái tên Hứa Từ Cựu?"

Chu Thoái Chi xì một cái, uống cạn rượu trong ly, vẻ mặt khinh thường: "Đừng nói ngươi không nghe thấy, ngay cả ta là học sinh Vân Lộc thư viện, cũng chưa từng nghe nói bao giờ."

Đám học sinh Quốc Tử Giám nghe thế đều hứng thú, quay qua nhìn.

Lưu Giác nheo mắt, ngữ khí không thay đổi, thuận miệng hỏi: "Chu huynh nói vậy là sao?"