Sau một ngày lan tỏa, truyền bá, lại còn được thúc đẩy bởi những người có lòng, những lời đồn về án gian lận khoa cử đã bùng nổ vào ngày hôm sau.
Trên từ quý tộc, dưới tới bình dân, đều thi nhau bàn tán chuyện này, làm đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu. Nghị luận kịch liệt nhất chính là giới nho học. Có người không tin Hứa hội nguyên ăn gian, nhưng lượng người tin là có còn nhiều hơn, còn vỗ bàn khen triều đình làm đẹp, nên nghiêm trị những kẻ gian lận khoa cử, cho người có học toàn thiên hạ một câu trả lời.
Danh dự của Hứa Tân Niên nhanh chóng bị lôi xuống, từ một hội nguyên được người người bội phục, trở thành một tên tiểu nhân danh xú muôn đời.
Hứa Tân Niên ở trong ngục không biết chuyện này, hắn đang bận nghênh đón đợt tra hỏi đầu tiên của Hình Bộ và Phủ nha.
"beng beng" ngục tốt lấy gậy gõ vào rào chắn nhà lao, kêu to:
"Hứa Tân Niên, đi ra với ta, các đại nhân muốn thẩm vấn ngươi."
Bên kia, trong phòng thẩm vấn, Hình Bộ Thị lang và Thiếu doãn phủ nha ngồi sau bàn, vừa uống trà, vừa thảo luận vụ án.
"Thị lang đại nhân, vì sao lại không dụng hình?" Thiếu doãn thắc mắc.
"Tôn thượng thư ra lệnh" thị lang giải thích, giọng khinh thường:
"Hứa Tân Niên đó chỉ là một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu, chờ lát nữa Bổn quan sẽ cho hắn một đòn cảnh tỉnh trước, cho hắn mất hết nhuệ khí, sau đó sẽ từ từ thẩm vấn. Đến lúc đó, còn phải làm phiền thiếu doãn đại nhân giả đóng vai mặt đỏ."
Thiếu doãn phủ nha gật đầu: "Cũng có thể dụng hình để uy hiếp, học sinh bây giờ, lúc đầu thì bẻm mép lắm, nhưng vừa thấy máu, là sợ tới mặt không còn chút máu luôn."
Chúng quan viên đều nở nụ cười, bọn họ đều là người thẩm vấn có kinh nghiệm phong phú, đối phó một học sinh trẻ tuổi, chỉ là chuyện vặt.
Ngục tốt dẫn Hứa Tân Niên rời khỏi phòng giam, đi tới phòng thẩm vấn, khom người báo với các quan viên trong phòng:
"Chư vị đại nhân, nhân phạm Hứa Tân Niên đã được đưa tới."
Nói xong, thức thời lui ra ngoài.
Hứa Tân Niên đứng ở cửa, nhìn lướt qua cảnh tượng ở trong phòng. Ngồi sau bàn có hai quan viên mặc phi bào, là Hình Bộ Thị lang và Thiếu doãn phủ nha.
Hai bên có khá nhiều quan viên tra hỏi, nhân viên làm biên bản đi cùng, còn có một Thuật sĩ áo trắng của Ty Thiên Giám.
"Bốp!"
Hình Bộ Thị lang cầm kinh đường mộc vỗ bàn, trầm giọng: "Hứa Tân Niên, có người tố cáo ngươi mua quan chủ khảo Triệu Đình Phương, gian lận khoa cử, có thật hay không?"
Hứa Tân Niên lắc đầu: "Nói bừa một phía."
Hình Bộ Thị lang cười lạnh, nói tiếp: "Ngươi thông qua quản gia của Triệu Đình Phương, hối lộ ba trăm lượng bạc, cũng nhờ quản gia làm môi giới, lấy trước đề thi.
"Quản gia của Triệu Đình Phương là Chu Hữu đã cung khai, đây là lời khai của ông ta, ngươi tự xem đi."
Vừa nói, vừa lấy từ trong tay áo một tờ lời khai, bảo nhân viên đưa cho Hứa Tân Niên.
Hứa Tân Niên nhận lấy, đọc kĩ lưỡng. Lời khai viết vô cùng cặn kẽ, thậm chí còn mô tả chính xác thời gian hai bên tiến hành đổi chác, gần như không hề có sơ hở.
"Không hổ là người của Hình Bộ, ngay cả người trong cuộc như ta mà cũng không nhìn ra sơ hở. Nhưng mà, ở chỗ ta cũng có một phần chứng minh, các vị đại nhân có muốn xem không?" Hứa Tân Niên nói.
"Chứng minh gì?" Hình Bộ Thị lang hỏi.
"Lấy giấy bút." Hứa Nhị Lang nhàn nhạt nói.
Nhân viên mang tới một cái bàn nhỏ, thêm bút, mực và giấy.
Hứa Tân Niên đeo còng tay xiềng chân, đứng bên bàn, cử bút chấm mực, viết thoăn thoắt.
Một lúc sau, tờ giấy đã tràn đầy chữ nhỏ. Hứa Tân Niên chấm ngón cái vào mực, ịn dấu vân tay lên giấy, ném bút đi: "Thỉnh đại nhân xem qua."
Hình Bộ Thị lang sai người lấy tới, tập trung nhìn kĩ, sắc mặt khựng lại, sau đó nhịp hít thở nặng hẳn lên, xé tờ giấy, chỉ vào Hứa Tân Niên, hổn hển quát:
"Dụng hình, dụng hình cho Bổn quan."
Thiếu doãn ngẩn người, sao khác với lời mới nói thế, nhân phạm còn chưa mất bình tĩnh, thị lang đại nhân đã mất bình tĩnh trước rồi?
Các quan viên theo bản năng quay qua nhìn những mảnh giấy vụn, thầm đoán Hứa Tân Niên đã viết cái gì, mà làm thị lang tức giận như vậy.
"Xem ra, thị lang đại nhân cũng cho là học sinh đang ăn nói lung tung?"
Hứa Tân Niên vuốt tay, khinh thường cười nhạo: "Nếu đã viết rõ thời gian, địa điểm, nhân vật, và cả quá trình cụ thể, thì chỉ cần thêm một cái dấu tay, là chứng minh ta thu quản gia gì đó rồi.
"Như vậy, thị lang đại nhân, nga không, hẳn là, ta phải gọi mọi tiếng phụ thân tới nghe cho biết. Việc của phụ thân và nương ngươi đã làm, cũng viết ra cho thật rõ rõ ràng ràng, tỉ mỉ cụ thể."
Chúng quan viên lần nữa quay qua nhìn giấy vụn, tựa hồ biết phía trên viết cái gì.
"Dụng hình, dụng hình cho ta, Bổn quan muốn tên cuồng sinh này muốn sống không được muốn chết không xong." Hình Bộ Thị lang trợn muốn rách mắt.
Chỉ là một học sinh, mà dám làm nhục mẫu thân đã mất của hắn. Chỉ là một cống sĩ, mà dám ngay trước mặt mọi người làm nhục một tứ phẩm thị lang là hắn.
Máu trong người Hình Bộ Thị lang dồn hết lên mặt, lửa giận bừng bừng.
"Thị lang đại nhân bớt giận, Thượng thư đại nhân có lệnh, không được dụng hình." Một quan viên Hình bộ vội đi lên, nói khẽ vào tai.
"Hừ!" Hình Bộ Thị lang uống một hớp trà, cố kiềm chế cơn giận của mình, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Thiếu doãn phủ nha hắng giọng, nhận lấy nhiệm vụ tra hỏi, hỏi: "Hứa Tân Niên, ngươi có gian lận không?"
Hứa Tân Niên lời lẽ khẳng khái: "Không, Hứa mỗ làm việc quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ gian lận."
Thiếu doãn nghe vậy, quay qua nhìn thuật sĩ Ty Thiên Giám.
Người này là đường đệ của Hứa công tử, sáng nay Hứa công tử đã tới Ty Thiên Giám dặn rồi, phàm là lời Hứa Tân Niên nói, thì đều là lời thật. Thuật sĩ gật đầu: "Không nói dối."
Thiếu doãn lại hỏi: "Vậy bài thơ《 đi đường khó 》đó, thật là ngươi làm?"
Hứa Tân Niên ưỡn ngực: "Bất tài, chính là học sinh làm."
Thuật sĩ áo trắng trả lời như cái máy: "Không nói dối."
Thiếu doãn và Hình Bộ Thị lang nhìn nhau, thiếu doãn trầm ngâm: "Án này cành lá đan chen, rất là phức tạp, hay là, dời ngày khác thẩm tiếp?"
Hình Bộ thượng thư gật đầu: "Được."
Hai người rời khỏi nhà lao, đi vào thiên thính, uống trà trò chuyện.
"Không ngoài sở liệu, Ty Thiên Giám quả nhiên là thiên vị giúp Hứa Tân Niên." Hình Bộ Thị lang trầm giọng.
Thiếu doãn phủ nha cười ha ha không nói lời nào, trong vụ án "Gian lận khoa cử" này, phủ nha chọn thái độ yên lặng theo dõi kỳ biến, bèo trôi theo nước.
"Ngày mai không mời thuật sĩ Ty Thiên Giám nữa." Hình Bộ Thị lang nói.
"Được." Thiếu doãn gật đầu.
Ngày thứ hai, thiếu doãn phủ nha đi tới Hình Bộ, dự buổi tra hỏi nhân phạm Hứa Tân Niên, lại bị nhân viên dẫn đi gặp Tôn thượng thư.
"Thiếu doãn đại nhân mời ngồi." Tôn thượng thư ngồi trên ghế, cười.
"Ty chức ra mắt Thượng thư đại nhân." Thiếu doãn chắp tay hành lễ, ngồi xuống.
Tôn thượng thư uống một hớp trà nóng, cầm ly trà cảm khái: "Bệ hạ cực kỳ coi trọng vụ án lần này án, ba lần bảy lượt, bảo chúng ta mau tra ra chân tướng.
"Hiện giờ quản gia của Triệu Đình Phương đã nhận tội, chỉ cần cạy được miệng Hứa Tân Niên, án này coi như kết thúc. Ngươi nói đúng không?"
Thiếu doãn dựng thẳng lưng, giọng cẩn thận: "Nhưng Thượng thư đại nhân không cho dụng hình, Hứa Tân Niên dễ gì nhận tội."
Tôn thượng thư cười, nheo mắt: "Để buộc người ta nhận tội, đâu phải chỉ có mỗi cách dụng hình."
Thiếu doãn hiểu ý, tỏ vẻ khó xử.
Tôn thượng thư cười ôn hòa: "Không vội không vội, ngươi quay về hỏi ý Trần Phủ doãn, rồi hẵng quyết định."
Thiếu doãn trở lại phủ nha, báo lại ý của Tôn thượng thư cho Trần Phủ doãn.
Trần Phủ doãn không chút do dự: "Được, cứ theo lời Tôn thượng thư mà làm."
Thiếu doãn khổ sở: "Đại nhân, làm như vậy không hợp quy củ. Nếu Hứa Tân Niên đó vô tội thì sao?"
Trần Phủ doãn ngồi sau bàn, giọng giễu cợt: "Hứa Tân Niên có vô tội hay không, không quan trọng, hắn chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, thứ những người đó cần là "Tội chứng", không phải là chân tướng.
"Có tội chứng, họ mới có thể chém giết nhau trên triều đường; có tội chứng, họ mới có thể chiếm lý. Bệ hạ cũng sẽ cảm thấy là họ có lý. Họp triều ngày mai, sẽ có kịch vui để xem.
"Nếu chúng ta không đồng ý, án sẽ bị treo ở đây, đến lúc đó, cái mũ đội trên đầu ngươi, không giữ nổi nữa đâu."
Thiếu doãn còn nói gì được nữa, chắp tay: "Đại nhân cao kiến."
Trần Phủ doãn lắc đầu: "Ngụy Công sao không ra tay? Lạ thật. Ngươi phái Lữ Thanh tới nha môn Đả Canh Nhân, kín đáo tiết lộ chuyện này cho Hứa Thất An biết."
Thiếu doãn rời khỏi phủ nha, đi tới Hình Bộ, vẫn không tra hỏi nhân phạm, mà chỉ chuyển câu trả lời của Trần Phủ doãn cho Tôn thượng thư.
Tôn thượng thư mỉm cười hài lòng: "Thiếu doãn đại nhân, sau khi án này kết thúc, Bổn quan sẽ thiết yến trong phủ, đến lúc đó nhất định ngươi phải đến chơi. Có mấy vị đại nhân muốn quen biết với ngươi."
Ngày hôm sau, trời vừa mờ sáng.
Văn võ bá quan lặng lẽ, theo thứ tự đi qua ngọ môn, tham gia triều hội.
Một khắc sau, Hứa Thất An chậm rãi đi tới, bên trái là Hoài Khánh mặc cung trang trắng tinh, trong trẻo lạnh lùng như tiên tử trong tranh.
Bên phải là Lâm An mặc đồ đỏ như lửa, đôi mắt quyến rũ dụ người.
"Ngươi nắm chắc được mấy phần?" Hoài Khánh nghiêng đầu, quay qua nhìn Hứa Ninh Yến.
Hứa Thất An hướng lên trời vái một cái, lẩm bẩm: "Phù hộ cho năm ăn năm thua."