Cảm ơn Battri đề cử phiếu!
"Năm ăn năm thua?"
Phiếu Phiếu chớp mắt, giọng kinh ngạc: "Cẩu nô tài, ngươi tự tin thật đó."
Đôi mắt hoa đào khẽ liếc qua Hoài Khánh, hừ một cái: "Ngươi muốn vào cung, tìm ta là được rồi, cần gì phải lôi thêm một người không quan trọng theo làm gì."
"Dạo này lá gan lớn không ít nhỉ." Hoài Khánh gật đầu, đi về phía Lâm An.
Thường thì, lúc này Lâm An nhất định sẽ bị dọa giật mình, như con thỏ nhảy rụt về sau, rồi bỏ chạy.
Nhưng lần này nàng không làm thế, kiêu ngạo ưỡn ngực, chống nạnh, quyết cứng đấu cứng với Hoài Khánh, giọng lảnh lót: "Sao hả, Bổn cung nói sai à?"
Hứa Thất An tỉnh rụi chặn giữa hai người, cười khổ: "Hai vị điện hạ đừng làm rộn nữa, xung quanh toàn là người ngoài, đừng để người ta chê cười."
Chẳng lẽ ngươi thì không phải người ngoài? Hoài Khánh khẽ liếc hắn một cái.
Hoài Khánh hơi nhăn mày, nhận ra quan hệ của Hứa Ninh Yến và Lâm An dạo này đã trở nên gần gũi hẳn.
Như cảnh Hứa Thất An đứng ngăn giữa hai nàng vừa rồi, hắn là đứng đưa lưng về phía Lâm An, mặt hướng về phía nàng. Đây là tư thế bảo vệ người khác theo bản năng.
Hoặc là khi cùng nhau kết bạn tới đây, Lâm An với Hứa Ninh Yến đi rất gần nhau, đã vượt qua khoảng cách quy định lễ nghi giữa bề tôi và công chúa.
Rất dễ thấy rằng, Hứa Ninh Yến đã dần dần nghiêng về phía Lâm An, phát hiện này làm trong lòng Hoài Khánh tự nhiên cảm thấy rất khó chịu, không vui.
"Không phải trước kia Điện hạ đã từng hỏi ta, định xử lý án này như thế nào hay sao? Lúc đó ta không trả lời, là bởi vì tỷ lệ nắm chắc không lớn. Nhưng bây giờ, chuyện cần làm đều đã làm, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên thôi."
Hứa Thất An dẫn dắt đề tài, không cho hai vị công chúa cơ hội đấu nhau, thấy quả nhiên đã thu hút được sự chú ý của Hoài Khánh lẫn Lâm An, thì cười tiếp:
"Lúc đầu, ta khổ sở suy nghĩ làm sao để chứng minh sự trong sạch của Nhị Lang , chứng minh hắn không gian lận, vắt hết óc ra mà nghĩ. Nhưng sau đó phát hiện, hắn có gian lận hay không, không quan trọng."
Hứa Tân Niên chỉ là quân cờ để đám quan văn mở ván cờ đấu chính trị với nhau, chỉ là một cái lý do, hoặc phải nói là, một thanh đao mà thôi.
Nói một cách thông tục, Hứa Nhị Lang chính là vật hy sinh của đấu tranh chính trị.
Vì vậy, mấu chốt để phá cục chính là bốn chữ "đấu tranh chính trị", chỉ có đánh thắng trận chiến này, Nhị Lang mới được thẩm tra xử lý một cách công chính.
Nếu không, một kẻ không có chỗ dựa trên triều đường, có trong sạch hay không, đâu có gì quan trọng!
Hoài Khánh khẽ vuốt cằm: "Việc ngươi cần làm là tìm ra được người giúp hắn, giúp đánh thắng thế cục trong triều. Cái khó chính là ở nơi này.
"Với thân phận là học sinh Vân Lộc thư viện, hắn chính là một cây lục bình không rễ, chư công không bỏ đá xuống giếng đã là vạn hạnh, làm gì còn có cửa giúp hắn.
"Nếu Ngụy Công ra tay, thì những quan văn đứng trung lập cũng sẽ tỏ ra thái độ. Không ai muốn thấy Ngụy Công kết minh với Vân Lộc thư viện, e là ngay cả Vương Thủ phụ cũng sẽ không làm như mình không thấy."
Huyền cơ trong câu chuyện này, Hoài Khánh nhìn vào là biết, tiếc thay nàng lại không phải là người giúp được.
Không có Ngụy Uyên, Hứa Thất An làm sao tìm được ai trong triều đủ sức chống lại nổi đám người Tả Đô Ngự Sử, Tôn thượng thư, Tào Quốc Công, Binh bộ Thị lang?
Tất cả sức mạnh hắn có, đơn giản chính là Ngụy Uyên mà thôi.
Trong ván cờ này, Nguyên Cảnh Đế chỉ đóng vai trọng tài. Chỉ cần ông ta không chủ động ra tay với Nhị Lang, thì mình vẫn có thể thử một lần. Hứa Thất An thầm nhủ.
Chư công tiến vào Kim Loan điện, im lặng đứng chờ, một khắc sau, Nguyên Cảnh Đế lững thững đi tới.
Hoàng đế mặc đạo bào giản dị, tay áo bay bay, giống đạo sĩ hơn là hoàng đế.
Bẩm tấu như lệ thường xong xuôi, Hình Bộ Tôn thượng thư bước ra khỏi hàng, cao giọng: "Vi thần có chuyện khởi tấu."
Những đôi mắt đều quay qua nhìn ông ta, bầu không khí trong triều chìm vào tĩnh lặng, Tôn thượng thư khẽ quay qua nhìn Ngụy Uyên.
Các quan viên xoay theo, cũng quay qua nhìn Ngụy Uyên, chờ Ngụy Uyên đáp trả. Tôn thượng thư làm thế này, là đang ép kéo Ngụy Uyên xuống nước, không để ông được khoanh tay đứng nhìn.
"Bệ hạ cho bẩm, vi thần có lời muốn nói."
Lúc này, một Ngự Sử tóc đã hoa râm bước ra khỏi hàng, là Trương Hành Anh đã lập được công lao hãn mã ở Vân Châu.
Nguyên Cảnh Đế bình thản: "Ái khanh mời nói."
Khóe mắt Trương Hành Anh khẽ liếc qua Tôn thượng thư, cất giọng: "Thần muốn cáo trạng Hình Bộ thượng thư Tôn Mẫn, lạm dụng chức quyền, dụng hình ép cung. Thỉnh bệ hạ hạ lệnh cho tam ty hội thẩm, tra lại án gian lận khoa cử."
Đây là một chiêu chốn quan trường hay xài: Bí quyết dùng từ!
Hiệu quả của chiêu này như thế nào, thì phải xem ý của hoàng đế.
Chỉ có thế? Tôn thượng thư cười nhạt, phản kích: "Án này là bệ hạ đích thân hạ dụ lệnh, Hình Bộ và phủ nha cùng thẩm tra xử lý, giám sát lẫn nhau, sao lại bị nói thành dụng hình ép cung?
"Ba phạm nhân đang bị nhốt trong lao, có bị dụng hình ép cung hay không, bệ hạ chỉ cần phái người tới xem là biết."
Nguyên Cảnh Đế chậm rãi gật đầu, không nhìn Trương Ngự Sử nữa, hỏi: "Các vị, cảm thấy nên xử lý án này như thế nào?"
Trương Hành Anh thất vọng đứng im.
Tôn thượng thư liếc lại Trương tuần phủ, ánh mắt lóe chút khinh thường, chỉ phản kích yếu xìu như vậy, đây là định chịu thua hả?
Đồng thời, Tôn thượng thư cũng không tránh được thất vọng. Thái độ của bệ hạ quá rõ ràng, có giở trò cũng vô dụng, nhưng không định quyết án ngay.
Bệ hạ vẫn muốn cho đảng của Ngụy Uyên và Triệu Đình Phương cơ hội phản kích.
Nhưng với suy nghĩ nhất quyết phải kéo Ngụy Uyên xuống nước, mắt Tả Đô Ngự Sử Viên Hùng sáng lên, bước ra khỏi hàng, chắp tay:
"Bệ hạ, vi thần cảm thấy, án này tính chất hết sức nghiêm trọng, kéo dài đã nhiều ngày, mọi người trên dưới kinh thành đều đã biết, giới học sinh oán niệm ngút trời, trăm họ lòng đầy căm phẫn, không trị nghiêm, không đủ để bình sự phẫn nộ trong dân."
Lúc này, Đại Lý Tự Khanh bước ra khỏi hàng, lắc đầu: "Hứa Thất An đại diện Ty Thiên Giám đi đấu pháp, vừa mới lập công lớn, không thể xử trí."
Đại Lý Tự Khanh nói lời như này, là để tạo cho Nguyên Cảnh Đế, và chư công trong điện một hình tượng "Hứa Thất An ỷ có công nên kiêu ngạo".
Nói như vậy, Nguyên Cảnh Đế sẽ không thể không xử lý hắn, vì nếu không xử lý, sẽ chứng thực câu nói "Ỷ có công kiêu ngạo", tạo nên một tấm gương tồi tệ.
Người thuộc đảng Triệu Đình Phương thi nhau bước ra khỏi hàng phản bác.
Chư công trong triều chờ một hồi, ngạc nhiên phát hiện, Ngụy Uyên không hề nói gì, Ngự Sử thuộc hạ cũng ngừng lời công kích.
Ông ta muốn bỏ tâm phúc Hứa Thất An?
Mọi người nghĩ thế, hướng gió liền lặng lẽ thay đổi, Lại bộ Đô Cấp Sự Trung bước ra khỏi hàng, nói với ý dò xét:
"Đại Lý Tự Khanh nói cực phải, án này nhất định phải nghiêm trị, quyết không thể nhân nhượng, nếu không uy tín của triều đình sẽ mất hết, uy tín của bệ hạ sẽ không còn."
Thế là, Cấp Sự Trung của sáu bộ thi nhau bước ra khỏi hàng, ủng hộ ý kiến của Đại Lý Tự Khanh.
Là một trong những người thúc đẩy, nhưng lại không hề lên tiếng, Binh bộ Thị lang nghiêng đầu quay qua nhìn Tào Quốc Công.
Hiện giờ, quan văn đã biểu lộ thái độ, nếu Công tước nhất đẳng Tào Quốc Công bỏ thêm một cây đuốc, vậy sẽ tạo thành một lực lượng mạnh ở trong điện, bệ hạ chẳng lý do gì, cũng sẽ không vì một Đại học sĩ, mà đối đầu với thế lực này.
Tào Quốc Công mặt không cảm xúc bước ra khỏi hàng, khiến các đại thần và huân quý đều quay qua nhìn.
Tào Quốc Công cũng là người đổ thêm dầu vào lửa trong vụ án "Gian lận khoa cử" này, nếu ông ta đại diện cho giới huân quý ra mặt, Ngụy Uyên vốn đã mất tiên cơ, sẽ càng thêm khó nếu muốn thay đổi thế cục. Đối với Ngụy Uyên, Hứa Tân Niên kia có lẽ không quan trọng, nhưng điều này sẽ tạo nên sự rạn nứt không thể bù đắp được giữa ông ta và tâm phúc Hứa Thất An, chư công nghĩ.
Tào Quốc Công bước ra khỏi hàng, đứng ngang hàng với Tôn thượng thư, chắp tay nói:
"Bệ hạ, thần cảm thấy, Hình Bộ và phủ nha xử lý án này quá khinh suất. Đông Các Đại Học Sĩ Thời Triệu Đình Phương xưa nay thanh liêm, danh tiếng tốt, sao nhận hối lộ được?
"Ngoài ra, Hứa Tân Niên mặc dù chỉ là một học sinh, nhưng Vân Lộc thư viện nhiều năm nay chưa từng có "Hội nguyên" xuất hiện, định án khinh suất như vậy các Đại Nho thư viện há sẽ đồng ý sao?"
Ý của Tào Quốc Công thật ra rất đơn giản: Hứa Tân Niên là học sinh được Vân Lộc thư viện đào tạo trọng điểm, khi xử lý hắn, phải cân nhắc tới thái độ của thư viện, không thể xử quá nặng.
Cổ Tôn thượng thư cương cứng, đầu nhích từng chút một xoay lại, nhìn chằm chằm Tào Quốc Công với vẻ khó tin.
Tả Đô Ngự Sử và Binh bộ Thị lang khẽ biến sắc, trước khi thượng thư vạch tội, hai người đã lén thương lượng với nhau, sau đó, Tào Quốc Công chủ động đổ thêm dầu vô lửa, liên hiệp giới huân quý, ý ủng hộ hai người.
Những sự ăn ý tạo nên đồng minh, cùng ra tay phát lực.
Thế nên lúc này, Viên Hùng và Tần Nguyên Đạo đều cảm thấy tức giận vì bị đồng minh làm "Cách mạng" phản bội.
Thế này là sao hả? !
Chư công trong điện không nén được ngạc nhiên, Tào Quốc Công lại đổi trận doanh? Vậy những trò trước đó ông ta làm là để làm gì?
Chư công chợt giật thót, kinh hãi quay qua nhìn Ngụy Uyên.
Là lúc nào? Ngụy Uyên đã thuyết phục Tào Quốc Công lúc nào? Đã hứa hẹn lợi ích gì?
Chư công còn đang thi nhau đoán, Ngụy Uyên đã lấy lại tinh thần, nhìn Tào Quốc Công với vẻ rất bất ngờ.
Ngụy Uyên hết sức kinh ngạc, ông không biết tại sao lại thế này. Dáng vẻ ông rơi vào mắt mọi người, làm các đại thần đều ngơ ngác.
Thế là, thế cục trong triều chợt trở nên kì dị.
Chúng thần đều im bặt, không ai nhảy ra phản bác gì nữa, đều quyết định đứng yên nhìn thế cục phát triển.
Nhưng Binh bộ Thị lang không thể giữ yên lặng được, bước lên trước ba bước, trầm giọng:
"Bệ hạ, Tào Quốc Công nói thế thật không hay. Thử nghĩ, nếu chỉ vì Hứa Tân Niên là học sinh Vân Lộc thư viện, mà đi xử nhẹ, thì học sinh Quốc Tử Giám sẽ nghĩ thế nào? Người có học trong thiên hạ sẽ nghĩ thế nào?
"Năm đó Văn Tổ hoàng đế lập nên Quốc Tử Giám, quét sạch người có học của Vân Lộc thư viện ra khỏi triều đình, là vì sao? Là bởi vì trong mắt của người có học Vân Lộc thư viện không có quân thượng, lấy văn loạn pháp.
"Trình Á thánh lập bia ở Vân Lộc thư viện khắc rằng: ‘Trượng nghĩa tử tiết báo quân ân, lưu danh bách thế vạn cổ danh.’ Chính là muốn nói cho người hậu thế, như thế nào là trung quân ái quốc.
"Chẳng lẽ chư vị muốn sự khó xử năm đó của Văn Tổ hoàng đế tái diễn hay sao?"
Nguyên Cảnh Đế nheo mắt, không còn dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt, tức khắc chuyển sang chế độ quân vương nắm quyền.
Lợi hại!
Tôn thượng thư và Đại Lý Tự Khanh khẽ cong khóe môi, chiêu lén thay đổi khái niệm này dùng rất tuyệt, ngay trên triều đường tìm một mối dây, một đầu là người có học xuất thân Quốc Tử Giám, đầu kia là Vân Lộc thư viện.
Đạo thống chi tranh, phải chọn thế nào?