Quan văn nào còn muốn nói giúp cho Hứa Tân Niên, sẽ phải cân nhắc lại lập trường của bản thân, cân nhắc xem có nên vì những lời ngôn luận không ngừng nghỉ, mà khiến mình xa cách triều đình, xa cách chúng thần hay không.
Tả Đô Ngự Sử Viên Hùng suýt nữa là vuốt râu cười to, thế này thì, Ngụy Uyên sẽ không thể không thua trận. Có mấy câu, người có học không tiện nói ra, nhưng một lãnh tụ yêm đảng như ông thì có thể, bởi vì ông không phải người có học xuất thân khoa cử.
Một khi Ngụy Uyên thua trận, Vương Thủ phụ sẽ tỏ thái độ thế nào? Các quan văn vốn đang đứng trung lập sẽ phản ứng thế nào?
Sẽ kéo Ngụy Uyên xuống nước, với tư thế áp đảo đánh bại ông, buộc ông phải thỏa hiệp, phải nhượng bộ nhường Đô sát viện đang nắm trong tay ra, đây mới là mục đích chính hiện giờ của Tả Đô Ngự Sử.
"Hừ!"
Lúc này, một tiếng hừ lạnh đầy giận dữ vang lên trong điện.
Mọi người xoay nhìn về phía âm thanh, Dự vương trước nay luôn là người vô hình bước ra, mặc trang phục thân vương có hình bàn long màu vàng đen, mặt tái xanh, tóc mai bạc trắng, khóe mắt hằn sâu nếp nhăn, trông rất già.
Thấy Dự vương bước ra khỏi hàng, Binh bộ Thị lang Tần Nguyên Đạo vừa rồi còn đầy hùng dũng, lòng trầm xuống.
"Hai trăm năm nay, Bổn vương chưa từng nghe nói người có học của Vân Lộc thư viện, làm ra chuyện ám hại Quận chúa. Đây chính là thứ người có học Quốc Tử Giám các ngươi gọi là trung quân ái quốc?"
Dự vương lớn tiếng mắng: "Dối trá!"
Ông ta hướng về phía Nguyên Cảnh Đế, chắp tay: "Bệ hạ, chân tướng án gian lận khoa cử thế nào, thần đệ không để ý. Thần đệ chỉ là cảm thấy, quan viên của Hình bộ, làm việc rất vô năng.
"Nếu họ biết tra án, Bình Dương đáng thương của ta làm sao ngậm oan mà chết, nếu không phải ngân la Đả Canh Nhân Hứa Thất An điều tra ra được, thì e là đến bây giờ vẫn còn chết oan không giải được.
"Án gian lận khoa cử là việc quan trọng, hy vọng bệ hạ sẽ cho thẩm án thật nghiêm minh, để ba ty hội thẩm, kết hợp với Đả Canh Nhân cùng thẩm tra xử lý."
Nguyên Cảnh Đế nhíu mày chần chừ.
Dự vương liền khóc lớn: "Bệ hạ, Bình Dương đáng thương của ta!"
Vô sỉ!
Đám người Tôn thượng thư, Đại Lý tự khanh, Tả Đô Ngự Sử, Binh bộ Thị lang biến sắc, án Bình Dương Quận chúa là cây gai nằm giữa quan văn với Nguyên Cảnh Đế.
Binh bộ Thị lang nói với Nguyên Cảnh Đế, người có học Vân Lộc thư viện rất khó kiểm soát. Nhưng lúc này, Dự vương lại bảo với Nguyên Cảnh Đế, người có học của Quốc Tử Giám cũng có lòng mưu hại tông thất, kéo bè kết phái.
Ngụy Uyên cười thầm trong bụng, tiểu tử kia cầu Dự vương tương trợ, là điều ông đã đoán trước, nhưng vì sao Tào Quốc Công lâm trận phản bội, thì tuy trong lòng ông cũng đã có suy đoán đại khái, nhưng lúc này chưa thể nghiệm chứng được.
Hứa Ninh Yến tuy không giỏi đảng tranh, nhưng lại có ngộ tính cực cao, xử lý thế cục luôn gãi đúng vào chỗ ngứa.
Lúc này, Tào Quốc Công và các huân quý cũng hùa vào phụ họa, mơ hồ tạo thành một thế đối kháng với quan văn.
Vương Thủ phụ lạnh lùng đứng nhìn, trong lòng rất là kinh ngạc, cảnh tượng đối kháng giữa huân quý với văn thần hiện giờ là điều nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Tào Quốc Công với Dự vương không phải người cùng một phe, mà hai người này với Ngụy Uyên cũng không phải người cùng một hội, nhưng hai bên liên thủ với nhau lại là sự thật.
Là ai đứng ở đằng sau điều khiển tất cả những chuyện này?
Kẻ thao túng đằng sau này, rõ ràng biết kẻ địch của mình là ai, nên bày ra sách lược, tìm những thế lực có cùng kẻ địch để liên thủ.
Dự vương, án Bình Dương Quận chúa, là hắn? ! Trong đầu Vương Thủ phụ thoáng qua một suy đoán, mặt ông ta hơi khựng lại, rồi nhanh chóng trở lại như thường.
Tình thế thay đổi quá nhanh, đám Tôn thượng thư thấy lạnh trong lòng. Nếu án này chuyển thành trọng thẩm, nha môn Đả Canh Nhân cũng thò một chân vào, thì tất cả mưu đồ sẽ trở thành vô ích.
Cuối cùng sẽ tạo thành cục diện giằng co, các phe tranh cãi.
Hứa Tân Niên mặc dù vì vậy mà không thể tham gia điện thử, nhưng, ai mà thèm quan tâm một hội nguyên có được tham gia điện thử hay không!
Thân là một trụ cột của Vương đảng, Tôn thượng thư không ngừng nháy mắt cho Vương Thủ phụ.
Lão Đại, ngươi làm sao thế? Chúng ta xông lên phía trước điên cuồng chiến đấu, ngươi đứng đằng sau nửa câu cũng không nói là sao?
Vương Thủ phụ phát giác ánh mắt của Tôn thượng thư, khẽ nhíu mày, theo quan điểm ông ta, án này ai thắng ai thua ông ta cũng không quan tâm. Một Ngụy Uyên chưa bị đánh hạ, thêm một Hứa Tân Niên cũng không thể đại diện được cho toàn bộ Vân Lộc thư viện.
Nếu quả thật nhìn không vừa mắt, tìm một cái lý do đuổi vào vùng hoang xó xỉnh là xong rồi.
Nhưng, Tôn thượng thư là trụ cột Vương đảng đã xung phong xông trận, nếu ông ta vẫn khoanh tay đứng nhìn, sẽ làm thành viên Vương đảng lạnh lòng, khuyết điểm của đảng phái chính là nằm ở chỗ này.
Đã lâu lắm rồi, thân bất do kỷ.
"Bệ hạ, thần có một biện pháp, có thể nhanh chóng chấm dứt án này." Vương Thủ phụ bước ra khỏi hàng, chắp tay, chậm rãi nói:
"Đông Các Đại học sĩ Triệu Đình Phương có tiết lộ đề thi hay không, chỉ cần thử Hứa Tân Niên một lần là biết. Bệ hạ có thể triệu cho hắn vào điện, ngài tự mình ra đề, để hắn làm thơ ngay trước mặt chư công.
"Bài thơ《 đi đường khó 》 kia có phải là người khác viết dùm hắn hay không, thử một cái là biết. Còn kinh văn, sách luận, kì điện thử sắp tới, Hứa Tân Niên có chân tài thực học hay không, bệ hạ xem văn chương của hắn rồi người tự định đoạt.
"Nếu quả thật là một kẻ tài năng kém, vậy đồng nghĩa tiết lộ đề thi là thật, gian lận là thật, phải bị nghiêm trị không tha."
Nguyên Cảnh Đế nhìn chằm chằm Vương Thủ phụ một lúc, cười: "Lời này có lý, làm theo lời ái khanh đi."
Đám Tôn thượng thư vui mừng, Vương Thủ phụ nói một tràng, nhìn thì tưởng là công bằng, nhưng thật ra lại nghiêng về một phía rất rõ ràng.
Để bệ hạ tự mình ra đề, thử thi từ, để Hứa Tân Niên ở ngay trong điện làm thơ. Toàn bộ Đại Phụng, người làm được việc này chỉ có một mình thơ khôi Hứa Thất An.
Ải này còn không qua, nói chi tới điện thử?
Dự vương nói ngay: "Bệ hạ, cách này khinh suất quá, kiệt tác thi từ, bình thường mấy ai có thể tiện tay mà làm ra nổi?"
Trương Hành Anh lập tức phụ họa.
Tả Đô Ngự Sử Viên Hùng cười: "Ở trường thi, thời gian cũng có hạn khác gì, nếu Hứa hội nguyên đã có thể làm ra được một bài, thì cớ gì lại không thể làm ra được bài thứ hai?"
"Dự vương lời ấy sai rồi, Hứa Tân Niên có thể làm ra kiệt tác truyền đời, cho thấy hắn vô cùng thiện về làm thi từ, để hắn làm thêm bài nữa, có hai bài so sánh với nhau, chẳng phải rõ ràng hay sao."
"Bệ hạ, cách này rất là tuyệt."
Lục bộ Đô Sự Trung dẫn đầu ủng hộ, đám quan văn thi nhau hùa theo.
Tào Quốc Công khoanh tay đứng nhìn, ông ta chỉ đồng ý giúp Hứa Tân Niên giảm tội, chứ không định gỡ tội cho Hứa Tân Niên.
Dự vương sầm mặt, đang định khuyên tiếp, Nguyên Cảnh Đế đã khoát tay, nhàn nhạt nói: "Trẫm chủ ý đã định, Dự vương không cần nói nữa."
Một nén nhang sau, thị vệ đại nội tiến vào Kim Loan điện, cung kính tâu: "Bệ hạ, đã đưa Hứa Tân Niên tới."
Bầu không khí đang nặng nề cứng ngắc, lập tức trở nên sinh động hẳn, chư công trong triều tức khắc tinh thần phấn chấn.
Nguyên Cảnh Đế gật đầu, giọng uy nghiêm: "Dẫn vào."
Đại nội thị vệ cáo lui, mấy phút sau, Hứa Tân Niên mặc đồ tù đi vào.
Hắn chậm rãi đi qua lối đi trải bằng thảm đỏ, hai bên là quần thần đang đứng, tới trước mặt Nguyên Cảnh Đế.
Nơi, nơi này chính là Kim Loan điện trong truyền thuyết? !
Nơi này chính là nơi chư công trong triều thượng triều? !
Sao lại đưa mình tới Kim Loan điện? Trong đầu Hứa Tân Niên thoáng qua một chuỗi dấu hỏi, trong lòng kích động, tay chân mất kiểm soát, khẽ run rẩy.
Hắn lầm bầm cực nhỏ, tự thêm buff cho mình: "Núi lở với trước mặt không đổi sắc!"
Trong tích tắc, lòng Hứa Nhị Lang liền bình tĩnh như nước giếng, gợn sóng không sợ hãi, ánh mắt sáng trong, như không coi chư công hai bên ra gì.
Chắp tay nói: "Học sinh Hứa Tân Niên, ra mắt bệ hạ."
Đại nội thị vệ nói tiếp ngay theo sau: "Bệ hạ, đã nghiệm minh đúng người."
Nguyên Cảnh Đế quan sát thiếu niên đẹp đến vô pháp vô thiên trước mặt, khẽ vuốt cằm, trầm giọng:
"Trẫm hỏi ngươi, Đông Các Đại học sĩ có nhận hối lộ, tiết lộ đề thi cho ngươi không?"
Hứa Tân Niên hô lớn: "Bệ hạ, học sinh oan uổng."
Không ai quan tâm mi biện bạch đâu. Nguyên Cảnh Đế nhàn nhạt cắt ngang: "Trẫm cho ngươi một cơ hội, nếu muốn tự chứng minh trong sạch, thì ở trên Kim Loan điện làm một bài thơ, do trẫm tự mình ra đề, Hứa Tân Niên, ngươi có dám không?"
Ta không dám, ta không dám! Mặt Hứa Tân Niên hơi tái đi.
Không ngờ mình lại bị đưa đến Kim Loan điện, đối mặt với tình cảnh như này.
《 Đi đường khó》 là đại ca làm giúp, không phải do hắn làm, dù hắn có chỉnh sửa hai chữ, có thể vỗ ngực nói: Bài thơ này chính là do ta làm.
Nhưng nếu bảo hắn viết thêm một bài nữa, lại còn là làm thơ ngay tại chỗ, thì hắn căn bản là không làm được.
Muốn làm được chuyện này, trừ phi Thánh Nhân phụ thân vào người! Hứa Tân Niên tuyệt vọng, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ thôi thì khai thật hết, cầu xin triều đình xử nhẹ nương tay.
Nhưng lý trí nói với hắn, một khi thừa nhận《 Đi đường khó》 không phải của mình làm, vậy thì thứ chờ đợi hắn chính là kết cục rơi xuống vực sâu.
Chẳng có ai quan tâm đề đó là do đại ca đoán bừa.
Mình phải làm gì, mình phải làm gì bây giờ? Không ngờ lần đầu tiên tới Kim Loan điện của Hứa Tân Niên ta, lại là một lần cuối cùng! Hứa Tân Niên lúc này vô cùng thấm thía sự nguy hiểm và khó khăn nơi chốn quan trường.
Đại ca, ta phải làm gì đây?
Biểu cảm và sắc mặt của Hứa Tân Niên đều bị chúng thần nhìn thấy, bị Nguyên Cảnh Đế nhìn thấy hết.
Mắt Tôn thượng thư lóe lên tia sảng khoái, Hứa Thất An hồi đó làm thơ, đã sỉ nhục ông ta, bây giờ phong thủy luân lưu chuyển, tới phiên hắn rồi!
Binh bộ Thị lang Tần Nguyên Đạo lặng lẽ thở ra, nghĩ rằng đại cuộc đã định. Vặn ngã Triệu Đình Phương, bước tiếp theo chính là nhăm nhe đoạt lấy vị trí Đông Các Đại Học Sĩ.
Mà nội các là địa bàn của Vương Thủ phụ, Tôn thượng thư lại là trụ cột của Vương đảng, chuyện này gần như đã quyết định xong.
Tả Đô Ngự Sử Viên Hùng quay qua nhìn Ngụy Uyên, tâm tình ông ta cực kém, bởi vì từ đầu đến cuối Ngụy Uyên không hề ra tay, làm mọi tính toán của ông ta đều công cốc.
Nhưng mà, có thể khiến Ngụy Uyên mất đi một kiện tướng đắc lực, cũng không lỗ.