“Trước khi Đại Tần ta viện trợ Yên quốc, Đại vương cùng Triệu vương cũng đã ký kết minh ước.”
“Cái gọi là minh ước cũng chỉ là thứ được tạo dựng dựa trên lợi ích quốc gia, nếu không có xung đột lợi ích, minh ước có thể định, nếu có xung đột lợi ích, minh ước cũng chỉ là một mảnh vải bỏ đi mà thôi.” Hàn Phi mỉm cười nhạt.
Đối với nhãn giới của Phù Tô, Hàn Phi giờ khắc này cũng coi như đã hiểu rõ.
“Trưởng công tử Phù Tô, bị Nho gia ảnh hưởng quá sâu, thậm chí đã ảnh hưởng tới nhãn giới của bản thân, hắn tuy có tính cách nhân hậu lương thiện, nhưng chung quy không phải là người làm vua.”
“Nếu là một quốc gia không có nội ưu ngoại hoạn, có lẽ hắn sẽ là một vị vua nhân đức thủ thành, nhưng để trở thành một vị vua khai cương thác thổ, hay thậm chí là dẹp yên nội loạn thì căn bản không thể làm được.” Hàn Phi trong lòng thầm nghĩ.