“Đại Vương.” Lão Hầu Tử trong mắt chợt lóe lên một tia giảo hoạt khó phát giác, quả quyết nói: "Thuộc hạ ta sống mấy trăm năm, trước kia đã từng thấy Long tộc giàu có, chỉ cần vào Long Cung, Đại Vương nhất định có thể có được binh khí."
"Vậy được." Tôn Ngộ Không trịnh trọng gật đầu, đứng dậy, lông trên người theo gió phiêu động: "Lão Tôn ta đây sẽ đi Long Cung một chuyến, vì đám Hầu Tử Hầu Tôn cầu xin binh khí."
"Đại Vương." Lão Hầu Tử tiếp lời: "Không chỉ là vì đám Hầu Tử Hầu Tôn cầu xin binh khí. Thuộc hạ thấy Đại Vương thần thông quảng đại, nhưng trong tay lại không có binh khí hộ thân, mai này giao đấu với địch, khó tránh khỏi rơi vào thế hạ phong. Trong Long Cung bảo bối vô số, Đại Vương nhất định có thể từ Long Cung có được thần binh lợi khí hộ thân, tất có thể khiến Đại Vương thực lực càng mạnh."
"Lão Tôn biết rồi." Tôn Ngộ Không nghiêm túc gật đầu, thân hình chợt lóe, hóa thành một đạo kim quang, trong nháy mắt biến mất tại Thủy Liêm Động.
Nhìn theo bóng lưng Tôn Ngộ Không rời đi, trên mặt Lão Hầu Tử lộ ra một nụ cười tính kế thành công, thấp giọng lẩm bẩm: "Tuy rằng con khỉ này đã có thực lực Thái Ất cảnh, nhưng chung quy vẫn không thoát khỏi sự khống chế của Phật môn ta, hiện tại vẫn đang từng bước hành động theo kế hoạch Phật môn đã định."