CHƯƠNG 1171: ĐƠN GIẢN
Đúng lúc này, hoàn cảnh bốn phía vặn vẹo biến ảo, từ sa mạc nhấp nhô trùng điệp biến thành một mảnh sa mạc mênh mông, từng dãy đồi màu vàng nâu sừng sững trong sa mạc bị ánh hoàng hôn chiếu rọi xuống tạo nên một mảnh đỏ rực.
Tiền Dung Chỉ ngồi trên một ngọn đồi, lại dựng ba kiện pháp khí phòng ngự lên, nàng ngồi khoanh chân, vận khí để phục hồi.
Bàn tay trống của tráng hán đầy vết sẹo kia nhắm thẳng vào Tiền Dung Chỉ, dùng sức nắm chặt.
Tiếng nổ ầm ầm, Tiền Dung Chỉ nhảy ra khỏi ngọn núi đang bị chấn động, tiếng đổ sụp ầm vang, Tiền Dung Chỉ lại lơ lửng giữa không trung, đột nhiên, một bàn tay khổng lồ màu vàng đất từ phía dưới bay lên muốn bắt nàng, chính là do ngọn đồi sụp đổ vừa rồi biến thành.