Các trưởng lão thì quay sang nhìn nhau, quả nhiên danh hiệu Dã Nhân Vương của tên Lý Thanh Sơn này không phải hư danh. Cộng Côn ra tay toàn lực mà còn chẳng dò xét được thực lực của tên kia, tựa như một hài tử nghịch ngợm quấy rầy người lớn khiến người ta phát bực, chỉ cần tát một cái thì hài tử nghịch ngợm chẳng còn nổi nửa cái mạng.
Ngoài nữ vương bệ hạ ra thì e rằng không còn đối thủ, lại còn trẻ tuổi như vậy, chỉ cần không ngã xuống nửa đường thì tương lai chắc chắn là một vị đại tu sĩ, Cửu Châu nhiều kỳ tài biết bao!
Cộng Côn đã rút lui trước khi nhận được mệnh lệnh, ngớ người ra một chốc mới hành lễ nói:
"Vâng!"
Hắn sợ hãi không thôi, trong nháy mắt khi bốn mắt nhìn nhau lúc đó, sát khí phả vào mặt hắn tựa như đối đầu với một con mãnh thú khủng bố nơi biển sâu. Giờ phút này lấy lại tinh thần mới thấy cũng chỉ là một nam nhân tươi cười bình thường mà thôi, dựa theo tiêu chuẩn của giao nhân thì còn không được tính là anh tuấn, vậy mà lại có khí thế oai phong ngang tàng không thể khinh thường.