"Khụ khụ, Kê tông chủ, cái kia... Ta cũng xin cáo từ trước, hôm này uống nhiều rượu quá, lời nói cũng hơi mê sảng rồi, thật sự là làm trò cười cho thiên hạ. Ha ha, thật đáng trách, thật đáng trách!"
"Vị số bảy" kia cười nói, nụ cười không được tự nhiên cho lắm, dường như cái người vừa lúc nãy còn hăng hái muốn quyết một trận tử chiến với Lý Thanh Sơn không hề tồn tại, trong lòng thì tự mắng chính mình:
"Đúng là đáng chết, chỉ là một chỗ ngồi mà thôi, điên rồi mới đi tranh đoạt vũng nước đục này. Những đại nhân vật họ đấu tới đấu lui, ta xen vào làm gì, tu hành ở Nam Hải là được rồi, sao cứ muốn dính líu đến những tranh đấu này, xem trò vui không phải được rồi sao, tự mình nhảy vào làm gì. Ngay cả Bắc Việt Vương cũng phải cho tiểu tử Lý Thanh Sơn kia mặt mũi, ta tức cái gì với hắn, nếu thật sự ra tay, nữ nhân tên Tiểu An kia mà chém một chiêu kiếm qua thôi thì ta cũng khó mà đỡ được!"
"Ài, ta cũng không uống nổi nữa, xin cáo từ trước."
"Kê tông chủ, xin thứ lỗi!"