Thời gian trôi qua một cách vội vàng, chớp mắt đã vài ngày trôi qua.
Mưa to như trút nước, gào thét giữa đất trời, không có ý muốn dừng lại. Nhìn về hướng chân trời bốn phía, lấp lánh ánh sáng vàng rực rỡ, mạ một lớp viền vàng cho những đám mây, ánh nắng mặt trời chiếu xuống biển lớn.
Nếu là từ trên cao nhìn lại, sẽ phát hiện toàn bộ Cự Hạm đảo bị bao phủ dưới một đám mây đen thật dày, mà những nơi khác thì thời tiết đều sáng sủa, từng đóa mây trắng trôi nổi.
Một tòa Vân Sơn theo gió biển đến gần bầu trời Cự Hạm đảo, giống như bị nuốt chửng, hoà nhập vào đám mây đen thật dày, khiến thế mưa trở nên lớn hơn, mà bất luận gió biển thổi thế nào, mây đen vẫn không hề không nhúc nhích.
Đây đương nhiên là thủ đoạn của giao nhân, giao nhân không thích rời khỏi biển đi vào đất liền, chỉ có mưa mới có thể khiến các nàng thoải mái một chút. Bình thường giao nhân đương nhiên không có thủ đoạn như vậy, nhưng lần này Hải thị, cường giả giao nhân do Cộng Uyên cầm đầu rất nhiều, làm tiên thiên thủy linh, lại sống trong hơi nước dồi dào ở trên biển Nam Hải, mây bay mưa bão cũng không tính là gì.