"Chẳng lẽ không thể lấy chiến nuôi chiến sao? Chỉ cần liên tục giết chết kẻ địch là được."
Lý Thanh Sơn nhìn kỹ Huyết Ngạc đao đỏ tươi trong tay, mơ hồ hiểu ra ý nghĩa ẩn chứa trong đó, đó chính là một ham muốn khát máu mãi mãi không thỏa mãn.
"Ai có thể cam đoan bách chiến bách thắng chứ, cho dù thắng cũng chưa chắc có thể giết chết kẻ địch mạnh. Cho nên nói xuất đao này ra tất phải thấy máu, nếu không chỉ cần có một lần uống không đủ máu của kẻ địch sẽ phải uống máu của chủ nhân, cho dù là Tu La vương cầm đao này trong tay, bị nó hút no máu tươi một lần cũng sẽ trở nên rất suy yếu, Tu La soái như ta mà dám cầm chặt thanh đao như kiểu của ngươi thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng."
"Nhưng cũng vì rất khó dùng nên các đời chủ nhân của Huyết Ngạc đao thường thường sẽ hiến tế nó cho Tu La tế binh đài để đổi lấy một thanh binh khí khác. Rất nhiều thần binh lợi khí mạnh hơn nó đều bị phá hủy trong chiến tranh nhưng nó vẫn có thể được bảo lưu tới giờ. Nếu Vương thượng dùng không quen cũng có thể lấy nó tiến hành hiến tế, có thể độc chiếm một cái Tu La tế binh đài là tốt rồi!"
"Không, ta cảm thấy thanh đao này rất tốt, thích hợp dùng để ngấu nghiến đả thương người khác. Hơn nữa ngươi đừng quên, phương thế giới này không phải Tu La đạo, cường độ và mật độ chiến tranh cũng không lớn như vậy, có đủ thời gian tiến hành khôi phục."