Cộng Uyên đã hạ một khẩu lệnh cho tất cả tùy tùng lần đó, để tránh tổn hại đến tôn nghiêm thân là nữ vương của nàng, những giao nhân bình thường phải biết, đều là nàng thi triển thủ đoạn như thế nào mới tìm được đường sống trong chỗ chết, dùng "Thâm Uyên chi tâm" chuyển bại thành thắng.
Lý Thanh Sơn quan sát phong cảnh biển sâu khó gặp xung quanh mình, từng quái ngư to có nhỏ có, đủ loại màu sắc xinh đẹp bơi qua bên cạnh hắn, ánh mắt cuối cùng trở về trên người Tiểu An, mái tóc dài như tảo biển của nàng dập dờn như sóng biển, đôi mắt trống rỗng giống như có thể dung nạp cả biển lớn, làm tâm thần của hắn yên tĩnh lại.
Tiểu An ngoái đầu nhìn lại cười, làm Lam trưởng lão ở bên cạnh cũng khẽ giật mình, thầm nghĩ:
"Tiểu cô nương này đúng là kỳ quái, đây như thể thuật mị hoặc nhưng lại không giống lắm, một lão kình như ta còn như thế, nếu là nhân loại sao có thể thoát khỏi sự mê hoặc của nàng chứ."
Hắn chú ý tới, dọc theo đường đi, mấy vị giao nhân vệ sĩ đều ngây ngốc nhìn bóng lưng của nàng biến mất ở biển sâu mới quyến luyến không rời tiếp tục đi dạo, hồn nhiên quên mất giao nhân rất khinh thường nhân loại.