Mắt thấy Nam Hải Thần Ni sắp bị một kiếm xuyên đầu, Lý Thanh Sơn lập tức duỗi tay ngang không trung, vững vàng nắm lấy mũi kiếm.
Tiểu An liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng lắc đầu rồi buông Thí Phật kiếm ra!
"Thần Ni, ngươi không phải đối thủ của chúng ta, hôm nay vốn nên giết ngươi nhưng nể ngươi có ơn với Tiểu An nên tha cho ngươi một con đường sống, không được trở thành kẻ địch của bọn ta!"
Tất nhiên Lý Thanh Sơn hiểu rõ đạo lý hẹp hòi không phải quân tử, không ác không phải trượng phu, nhưng mấu chốt ở chỗ khi nào nên bao dung, khi nào nên quyết đoán. Nam Hải Thần Ni bị thương nặng rồi nên không thể tạo ra mối uy hiếp gì, đây vốn là cơ hội tốt nhất để giết nàng. Nhưng hắn là người phân chia ân oán rõ ràng, dù cho có hậu hoạn vô cùng thì cũng không muốn làm việc trái với lương tâm.
"Nhất Ý à Nhất Ý, hơn mười năm ở chung sớm chiều, ngay cả một yêu ma còn ghi nhớ trong lòng mà ngươi lại ác độc vô tình như thế!"