Trên người hắn tràn đầy vết thương, gần như không có chút da thịt nguyên vẹn nào, lộ ra từng khối xương thô tráng, lập lòe ánh sáng kim loại, trông có vẻ như cực kỳ suy yếu, không có chút sự sống nào.
Hắn thành công sao?
Ân Tinh không dám khẳng định, bước chân lại, cẩn thận đi đến bên cạnh hắn, vươn tay ra muốn chạm vào người hắn rồi lại do dự mà thu tay lại, lo lắng nàng chạm nhẹ vào hắn một chút là hắn sẽ vỡ vụn thành một nắm bụi đất.
Gió thổi đến, thối bay một đống cát bụi trong suốt, tóc đỏ khô khốc hỗn loạn tung bay theo gió, ở giữa đột nhiên sáng lên một chút ánh đỏ, đó là một đôi mắt màu đỏ đậm, giống như một viên hồng bảo thạch xinh đẹp, nhìn chăm chú vào Ân Tinh ở bên cạnh.
Ánh mắt kia cực kỳ bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào.