Tia hy vọng cuối cùng đã vụt tắt, như thể ánh hoàng hôn lúc chiều tà đã hoàn toàn chìm xuống biển sâu, chỉ để lại một bóng tối vĩnh hằng.
Vẻ mặt Lý Thanh Sơn vẫn rất bình tĩnh, nhưng những đốn màu vàng đục trên cơ thể cứ thế lan ra, xâm nhập vào tận trong xương tủy hắn.
Một tiếng "bịch" lớn vang lên, Âm Dương Vương từ trên trời đáp xuống ở đằng xa, hắn dùng ánh mắt của một kẻ thắng cuộc nhìn Lý Thanh Sơn, tốc độ hồi phục của những vết thương trên cơ thể hắn nhanh đến nỗi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hắn cười toe toét nói:
"Lý Thanh Sơn, ngươi lại lần nữa thất bại thảm hại dưới tay ta rồi, thế nào, không can tâm chứ gì, không phục chứ gì!?"
"Sai."