"Cự Mộc Nhân tộc!"
Lý Thanh Sơn ngạc nhiên thốt lên, hơn nữa khí tức mà cự mộc nhân này tỏa ra rõ ràng đã vượt qua lần thiên kiếp thứ ba, còn là một vị Cự Mộc Nhân Vương. Vừa rồi hắn bị biển cây trước mắt làm cho rung động, lại cộng thêm khí tức của cự mộc nhân dung hòa vào biển cây một cách hoàn mỹ nên trong lúc nhất thời chưa phát hiện ra.
Lúc này, biển cây lại rung động, lớp sương mù tản bớt đi, từng cây đại thụ bên cạnh Cự Mộc Nhân Vương cũng đứng lên, hóa thành từng cự mộc nhân màu xanh. Ánh mắt của bọn hắn đều nhìn về phía Tiểu Phượng Hoàng, hiện lên vẻ ngạc nhiên không thôi, dù sao Phượng Hoàng trong truyền thuyết cũng không phổ biến. Nhưng ai nấy đều im lặng không nói, cũng không biết là có âm thầm dùng thần niệm giao lưu hay không.
"Chúng ta là khách của Đại Dung Thụ Vương, đang định vào Tham Thiên Thành!"
Lý Thanh Sơn nhớ về nhiều năm trước đây mình từng nói với một cự mộc nhân rằng, một ngày nào đó muốn tới quê hương của hắn xem sao. Mặc dù có lẽ không phải nơi đây nhưng cũng xem như giải quyết xong một tâm nguyện.