Con ngươi của Lý Thanh Sơn co rút lại, thời gian dường như cũng trôi chậm lại, chỉ thấy hình dáng vốn đã bị tách ra của Nguyên Anh đã biến thành một khối hỗn độn màu trắng hình cầu, trên đó có những khe hở bị nứt ra, những tia sáng màu trắng chói mắt chiếu ra từ bên trong. Theo ý niệm của Chu Phu Tử nó lao thẳng về Lý Thanh Sơn.
Với tốc độ tấn công như vậy căn bản không kịp né tránh, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác nguy hiểm đang rình rập, theo đó hắn thi triển "Hổ Ma Cuồng Nộ" và "Cuồng Đồ Mạt Lộ". Lúc này cơ thể Chu Phu Tử phải đối diện với nguy cơ bị nổ tung, nhưng hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được việc tự nổ Nguyên Anh thêm một lần nào nữa.
"Chu đạo hữu! Yêu nghiệt đáng chết!"
Các Đại Tông Sư đều giận dữ hét lên, nhưng trong lòng lại thể phào nhẹ nhõm, vì có thể nhân lúc này để giết chết tên yêu nghiệt đó. Chu Phu Tử đã hy sinh bản thân mình để tiêu diệt yêu quái, điều đó đủ để cả đạo tu hành tưởng nhớ hàng ngàn năm.
Sở Liệt vương dù có chút hối hận vì không thể tự tay giết chết Lý Thanh Sơn, nhưng trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.