Tầm mắt lạnh lẽo của u hồn xuyên qua Linh Quy Huyền Giáp mà liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn, khiến cho hắn cảm thấy như thể có một con rắn bò ở sau lưng, nên không khỏi nhíu mày, bất kể Ngạ Quỷ đạo muốn làm gì thì hắn cũng nhất định phải chiến thắng vì Tiểu An, nếu thật sự mặc kệ thì sau này tất thành họa lớn!
Nhưng lần này không giống như chiến tranh với đại quân ma vực, những thi quỷ này đã đứng vững gót chân, còn thiết lập trận pháp. Mặc dù nửa tòa Bạch Cốt tháp kia còn chưa hoàn thành, nhưng đã bắt đầu phát huy công dụng, khiến hắn cảm thấy nguy cơ trùng trùng.
Ở phía dưới, vết nứt Ngạ Quỷ môn còn to hơn cả Vạn Quỷ Uyên, tựa như Ngạ Quỷ đạo há chiếc miệng lớn nuốt chửng lấy bọn họ.
Thanh Châu Đỉnh to lớn như núi bị màu xanh đậm nhấn chìm, thay vào đó chính là một cây khổng lồ che trời, từng bộ rễ giống như râu rồng bám trên thân Linh Quy, mà Lý Thanh Sơn chỉ lẳng lặng không nhúc nhích.
Nhật nguyệt tinh thần biến ảo, thời gian trôi qua từng chút, chợt có tiếng vang bé nhỏ truyền từ từ Thanh Châu Đỉnh, sợi dễ thâm nhập vào trong đang sinh trưởng mạnh mẽ, từ từ kéo căng vết nứt, tách vết nứt ra từng chút một.