Bạch Khiết ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một biển sấm sét chứ không thấy bóng dáng của vương đâu cả.
Người thống trị Vân Trung thành không ở đây, lại không một ai có quyền hạn điều động Vân Trung thành đại trận nên không thể thi triển các loại thủ đoạn công kích, bằng không sẽ đánh cho con hạc già kia thất bại tan tác mà quay trở về.
Mà khí tức của bọn họ khiến cho vân kiếp tiếp tục bành trướng, kéo dài ra mấy trăm dặm, biển lôi đình kia thì càng cuồng bạo, tiếng nổ vang và tia chớp không ngừng nghỉ một giây nào, tựa như trời xanh đang tức giận và muốn phá hủy tất cả.
Quang điện đan dệt khắp người nàng, áp lực tăng gấp đôi.
Lôi đình oanh kích Vân Trung thành càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, dù cho đại trận có kiên cố như thế nào đi nữa thì cũng không thể tranh được với trời xanh, uy lực thì không có giới hạn, gặp mạnh thì càng mạnh.