Đến khi họ mệt mỏi leo lên vách núi, ngay cả Lý Phượng Tiên cũng không thèm để ý đến bộ dạng của mình mà nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Lý Thanh Sơn hai tay chắp sau lưng đứng ở bên vách núi, ánh mắt đảo qua tháp cổng đổ nát, trước kia là Thần Viên sơn trang, qua mấy chục năm bị gió tuyết ăn mòn, đến cả bức tường cũng bị tàn phá khó có thể nhận ra.
Đây từng là nơi bắt đầu thế giới của hắn, và bây giờ đây cũng sẽ là nơi nó kết thúc.
"Các con của ta, ta phải đi đây!"
Các hoàng tử và công chúa đều sửng sốt, mặc dù họ đã biết ngày này rồi cuối cùng cũng sẽ đến. Nhưng khi nó thực sự đã đến, thì họ vẫn cảm thấy vô cùng đột ngột. Có lẽ có một sự ảo tưởng đã ăn sâu trong lòng họ, rằng người đàn ông này sẽ mãi mãi như một ngọn núi lớn, sừng sững đứng ở phía xa cho đến vĩnh hằng. Trong lòng không tránh khỏi mang đủ loại cảm xúc, thậm chí còn có sự không nỡ rời xa.