Lý Thanh Sơn cảm nhận được, địch ý của thế giới đang mạnh lên. Đối mặt ý trời sâu xa thăm thẳm này, mặc dù là tu hành giả cũng phải kinh sợ, hắn lại nhớ đến tình hình lúc rơi vào tiểu thế giới, trong ngực dấy lên lòng hăng hái, chiến với trời, đấu với mệnh, hắn vui vẻ vô cùng.
Bay trở về trên lưng Thâm Lam Tiểu Bàn, nó liên tục cắn nuốt, chưa hề ngừng nghỉ một khắc nào, đã gặm thành một cái khe núi lớn bên ngoài Thiên Long Thiền Viện. Chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ không chỉ phải chịu ảnh hưởng của dư chấn, mà e rằng sẽ biến thành vùng trung tâm địa chấn.
Lý Thanh Sơn chợt nảy ra một ý, hóa ngón tay làm kiếm, chỉ về phía vách núi xa xa, một nét ngang, một nét sổ, một nét móc... cuối cùng còn vẽ một vòng tròn. Sau khi nghiêm túc ngắm nghía thật kĩ một phen thì gật đầu thỏa mãn, đạp lên phệ không thú, cười to đi rồi.
Vô Úy Tăng và Bất Nộ Tăng trở lại Thiên Long Thiền Viện, từ rất xa đã thấy trên vách núi đá xuất hiện một cái chữ lớn với kích thước mấy trăm trượng: Hủy!
Bên ngoài chữ "Hủy" bao phủ bởi một vòng tròn méo mó.