Nhưng hiện tại bọn hắn đều ngồi chung một cái thuyền, lại còn ở dưới uy thế của Tự Long nên bọn họ chỉ có thể không dám không theo, có một ít người trong nội tâm đã là vô cùng hối hận: Vốn tưởng rằng có là một con đường tắt để phi thăng rời khỏi Nhân Gian, không nghĩ tới lại đúng là một cái bùa đòi mạng. Nếu biết sớm như vậy thì nói cái gì cũng phải ngăn cản hoàng đế tế thiên.
Tự Long đem hết biểu hiện của mọi người nhìn vào trong mắt, thậm chí còn có thể cảm nhận được tinh thần của bọn họ kịch liệt dao động. Trong nội tâm của hắn có chút cười lạnh. Muốn đi đường tắt lại không chịu mạo hiểm, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.
"Hoàng long vương" có thể trở về thành công hay không, hắn căn bản là không thèm để ý, chỉ cần Lý Thanh Sơn đến ngăn cản như vậy đủ rồi, mỗi một phần sức mạnh của kẻ thù bị hao phí, hắn liền có nhiều hơn một phần cơ hội chiến thắng. Còn nếu như Lý Thanh Sơn không chịu đến ngăn cản con đường rút lui này thì lại càng tốt hơn. Hắn có thể từ từ điều chỉnh lại Dương Thần, trấn áp tâm ma, đợi đến khi về lại được Hoàng Đình, thì đại cục cũng đã có kết quả, đây mới chính là dương mưu.
Đuôi chiến hạm phun ra đầy lửa khói,"Hoàng long vương" bắt đầu gia tăng tốc độ. Đúng lúc này, một mảnh bóng tối dày đặc đột nhiên bao phủ xuống.
Chúng khanh đều nhìn lên, chỉ thấy một tòa núi lớn đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất, xông thẳng lên trời, ngăn cảm đường đi về hướng đông.