Chu Anh Tài theo sát ở phía sau, mắt xoay tròn rối loạn, suy nghĩ xem phải làm sao để có thể lừa được Lý Thanh Sơn vào Vạn Tượng tông, cho dù bái sư không thành, tốt xấu gì thì cũng có đại bảo tiêu. Chỉ dựa vào bản lĩnh phi thiên độn địa kia, mà với bản lĩnh này thì e rằng trong một ngày một đêm mới có thể tới nơi. Điều đó há chẳng phải sẽ loại bỏ được rất nhiều rắc rối to lớn sao.
Lý Thanh Sơn trèo lên một cây cầu đá, dưới cầu nước sông chảy róc rách, trên sông đầy thuyền hoa và du thuyền, nơi tỏa ra hương thơm là một tòa lầu vũ đèn đuốc sáng trưng, trong đó có oanh ca yến hót, đàn sáo giao hưởng không ngừng bên tai, mà mùi son phấn nồng nặc kia đã lấn át mùi thơm của thức ăn, nên không cần đoán cũng đã biết là nó ở đâu rồi.
Quả nhiên không hổ là một trong những nghề lâu đời nhất của nhân loại, mà có câu thơ như này "Thương nữ không biết vong quốc hận, cách giang còn xướng hoa cúc hoa". Cho dù là một người hào sảng giống như Lý Thanh Sơn, cũng là nghe nhiều nên quen.
Không khỏi nhớ đến Thu Hải Đường, mặc dù sau này cũng chỉ gặp nhau mấy lần, nhưng chung quy là tụ họp ít xa cách thì nhiều, lần trước làm đứt sợi tơ hồng tương tư kia, cũng khiến nàng vô cùng đau buồn, nhưng sau khi mây mưa một phen thì cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi.
"Tiền bối, tiền bối, chờ ta với!"