Hai huynh đệ, một người vung quải trượng, một kẻ múa quạt; khói lửa cuồn cuộn bùng lên, cuồng phong gào thét, gió hỗ trợ thế lửa, lửa cho gió thêm uy lực, lặp lại chiêu cũ, hóa thành một vòng xoáy rồng lửa xoắn về phía lão đạo sĩ cơ bắp.
Lão đạo sĩ cơ bắp đứng giữa hang động rộng lớn, không bị chặn ở lối đi hẹp như Lý Thanh Sơn, có khoảng trống rất lớn để né tránh, còn có rất nhiều trụ đá có thể nấp đằng sau, nhưng hắn lại nhớ tới cảnh tượng mình mới chứng kiến: Lý Thanh Sơn lao ra biển lửa mà không hề thương tổn mảy may, thì đinh ninh rằng ở trong Nguyên Từ sơn này, uy lực của pháp thuật chắc chắn bị suy yếu đi rất nhiều. Dựa vào sức lực mạnh mẽ của thân thể hắn lúc này, tuyệt đối không thua kém Lý Thanh Sơn, chuyện mà Lý Thanh Sơn làm được thì không lý nào mình làm không được, chỉ gần tới gần người thì chẳng lẽ hai huynh đệ này còn không phải bị hắn mặc sức giày vò ư? Ngay sau đó, hắn hít sâu một hơi, nín thở rồi nhảy vào biển lửa không chút do dự!
Hai huynh đệ thầm cả kinh, cũng nhớ lại một màn tương tự, trong lòng cũng hơi bồn chồn, chỉ sợ lại bị người xông tới ấn xuống đánh một trận nữa. Đang lo lắng thì chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của lão đạo sĩ cơ bắp.
Lão đạo sĩ cơ bắp bị đốt cho lăn lê bò toài, cả đạo bào chật ních lẫn lông tóc toàn thân đều bị đốt trụi không còn một mảnh. Cuồng phong như vô số lưỡi dao sắc bén cắt xé như lăng trì. Không, còn thê thảm hơn lăng trì nữa.
Mặc dù có thể nói thể phách của hắn mạnh mẽ thật, nhưng hiển nhiên không có huyết mạch của Phượng hoàng, Hổ ma các loại, càng không có loại sức lực và ý chí có thể chịu đựng được cực hình mà xông qua biển lửa kia.