Hai ngàn cái Thanh Ngọc bài, đối với người khác tới nói, là một con số đáng sợ, nhưng nếu là đối với Lý Thanh Sơn mà nói, thì hắn còn cảm thấy vẫn còn chưa đủ nhiều. Cũng không phải hắn thật sự tràn đầy tự tin như thế, có thể trong vòng ba mươi năm trở thành đệ tử chân truyền trong Vạn Tượng tông, thậm chí cho đến tận bây giờ mà nói thì hắn đối với quy củ trong Vạn Tượng tông đều chỉ biết được rất ít.
Nhưng mà căn cứ vào suy đoán của La Hầu Tiểu Minh, hắn cùng với Ma thần Cùng Kỳ ước hẹn năm trăm năm, đặt ở trong Nhân Gian gần như cũng là cùng một khoảng thời giống nhau.
Hoặc là hắn có thể xử lý Ma thần Cùng Kỳ, như vậy dù cho hắn thua trận đánh cược này, cũng hoàn toàn không cần lo lắng; hoặc là hắn bị Ma thần Cùng Kỳ xử lý, mà nếu đã như vậy thì một cái Nhạc Thiên sư huynh lại được coi là cái đinh gì nữa, có bản lĩnh thì đến Khuynh Kỳ Sơn tìm hắn đòi nợ, đồ khốn nạn!
Hắc, sợ rằng tông chủ của Vạn Tượng tông cũng không bản lãnh này đi, có thể nói trận này đánh cược đã tăng thêm một sự giúp đỡ lớn cho trận cá cược của hắn và Ma thần Cùng Kỳ, hoàn toàn là trăm lợi mà không có một hại.
Cũng không phải Nhạc Thiên ngu xuẩn, Lý Thanh Sơn thông minh, ai mà có thể nghĩ tới một cái tu sĩ Nguyên Anh nho nhỏ, lại sẽ cùng một vị Ma thần dính líu đến nhau, còn gánh vác một trận cá cược gần như không thể thắng lợi như vậy được.